VÔ TRI - Trang 49

Josef không hề có lý do gì để tức giận về chuyện ấy. Tất cả đều đã diễn ra
theo các chỉ dẫn của chính anh; tuy thế, nhìn thấy đồng hồ của mình trên cổ
tay một người khác cũng đủ để nhấn chìm anh vào một nỗi khó ở kỳ lạ. Anh
có cảm giác mình đang tìm thấy lại thế giới theo cách của một người chết ra
khỏi mồ sau hai mươi năm nằm dưới đó: anh dò dẫm đặt chân lên mặt đất,
bàn chân đã mất thói quen đi lại; anh chỉ lờ mờ nhận ra cái thế giới nơi anh
đã sống và không ngừng vấp phải những gì còn sót lại từ cuộc đời anh: anh
nhìn thấy cái quần của mình, cái cà vạt trên cơ thể những người còn sống,
đã chia chác chúng với nhau, một cách hết sức tự nhiên; anh nhìn thấy tất cả
và không đòi hỏi gì hết: những người chết vốn rất rụt rè. Bị xâm chiếm bởi
sự rụt rè người chết đó, Josef không tìm ra sức lực để nói dù chỉ là một từ
về bức tranh của mình. Anh đứng dậy.

“Tối lại về đây nhé. Chúng ta sẽ ăn tối với nhau”, người anh trai nói.

Đột nhiên Josef nhìn thấy khuôn mặt của vợ mình; anh cảm thấy vô cùng

muốn được ở bên cô, nói chuyện với cô. Nhưng anh không thể: ông anh trai
nhìn anh, đợi câu trả lời.

“Thôi em xin kiếu, em có ít thời gian quá. Để lần sau đi”, và anh nhã

nhặn bắt tay hai người.

Trên đường trở về khách sạn, khuôn mặt người vợ lại hiện ra và anh nổi

giận: “Lỗi của em đấy. Chính em đã nói với anh là anh phải đi đến đấy. Anh
có muốn đâu. Anh không hề muốn cuộc trở về này. Nhưng em không chịu
đồng ý. Với em việc không đi về đây là không bình thường, không thể biện
minh thậm chí còn là một việc tồi tệ. Em vẫn cứ nghĩ là em có lý chứ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.