VÔ TRI - Trang 51

Những bàn tay bắt lấy nhau trên những tấm áp phích. Josef từng nhìn

thấy nhiều! Người công nhân Séc bắt tay người lính Nga! Dù cho có bị ghét
bỏ, thì vẫn không thể chối cãi rằng cái hình ảnh tuyên truyền ấy từng là một
phần Lịch sử của người Séc, những người có cả nghìn lý do để bắt hay đẩy
ra xa các bàn tay của người Nga hay người Đức. Nhưng một bàn tay đen?
Tại đất nước này, người ta chỉ lờ mờ biết rằng người da đen có tồn tại. Cả
đời mình, mẹ anh chưa bao giờ gặp một người da đen nào.

Anh nhìn những bàn tay treo lơ lửng giữa trời và đất, to lớn, to hơn cả

gác chuông nhà thờ, những bàn tay đã đặt nơi này vào một khung cảnh khác
đến mức dữ dội. Anh nhìn ngó thật lâu cái quảng trường phía dưới như thể
đang tìm kiếm những dấu vết mà, khi còn trẻ; anh đã để lại trên nền đường
lát đá khi đi dạo với những người bạn học.

“Những người bạn học”; anh chậm rãi phát âm những từ đó, giọng thật

nhỏ để hít thở cái hương vị (rất yếu! chỉ hơi cảm nhận được!) của tuổi trẻ xa
xưa, cái khoảng thời gian đã qua đi, lạc lối, cái khoảng thời gian bị bỏ rơi,
buồn bã như một trại trẻ mồ côi; nhưng trái ngược với Irena trong thành phố
tỉnh lẻ Pháp, anh không cảm thấy chút trìu mến nào với cái quá khứ đang ló
hiện một cách bất lực ấy; không một ham muốn trở về nào hết; chỉ có một
sự e dè nhẹ nhàng; sự tách biệt.

Nếu là bác sĩ, tôi sẽ chẩn đoán cho trường hợp của anh: “Người bệnh

mắc chứng không đủ hoài nhớ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.