VÔ TRI - Trang 59

24

Cả thằng nhãi ranh lẫn cô học sinh trung học đều không có căn hộ nào để

có thể được ở riêng với nhau; sự giao cấu mà cô hứa hẹn phải rời lại cho kỳ
nghỉ hè vẫn còn xa xôi. Trong khi chờ đợi, họ giết thời gian bằng cách cầm
tay nhau đi trên vỉa hè hoặc những lối đi trong rừng (những cặp yêu nhau
thời đó là những người dạo chơi không mệt mỏi), bị kết án phải lặp đi lặp
lại những câu chuyện và những động chạm không dẫn đến đâu cả. Trong cái
sa mạc thiếu vắng phấn hứng đó, một hôm cậu thông báo với cô rằng sự
chia tay của họ là không thể tránh khỏi và cậu sẽ sớm chuyển lên sống ở
Praha.

Josef kinh ngạc vì những gì anh đang đọc: chuyển lên sống ở Praha? dự

định đó chỉ đơn giản là không thể, gia đình anh chưa bao giờ muốn rời khỏi
thành phố này. Và đột nhiên, kỷ niệm trồi lên khỏi lãng quên, hiện diện và
sống động một cách khó chịu: anh đang ở trên một lối đi trong rừng, đứng
trước mặt cô gái ấy, và nói với cô về Praha! Anh nói về cuộc chuyển nhà và
anh nói dối! Anh nhớ rất rõ cái ý thức về việc mình đang nói dối ấy, anh
nhìn thấy mình đang nói dối, nói dối để có thể làm cô học sinh trung học
phải bật khóc!

Anh đọc: “Cô ấy vừa nức nở vừa ôm chặt lấy mình. Mình hết sức chú ý

tới từng biểu hiện nỗi đau khổ của cô ấy và lấy làm tiếc là đã không nhớ
được chính xác số lần cô ấy nấc lên”.

Có thể như thế được chăng? “Hết sức chú ý tới từng biểu hiện nỗi đau

khổ của cô ấy”, anh đã đếm những lần nức nở của cô! Kẻ tra tấn-kế toán
viên! Đó là cách anh cảm nhận, cách sống, cách tận hưởng, cách làm cho
tình yêu viên mãn! Anh ôm siết lấy cô, cô nức nở còn anh thì đếm!

Anh đọc tiếp: “Rồi cô ấy bình tĩnh lại và nói với mình: “Giờ đây thì em

hiểu các nhà thơ vẫn mãi chung thủy cho đến tận khi chết”. Cô ấy ngẩng
đầu lên nhìn mình, đôi môi run rẩy”. Trong quyển nhật ký từ “run rẩy” được
gạch chân.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.