VÔ TRI - Trang 62

25

Đúng lúc ấy điện thoại đổ chuông. Anh nhớ đến người phụ nữ gặp ở sân

bay và nhấc máy lên.

“Ông sẽ không nhận ra tôi đâu”, anh nghe thấy cô nói.

“Có chứ, có chứ, tôi nhận ra rất rõ. Nhưng tại sao cô lại xưng hô trang

trọng như vậy với tôi?”

“Nếu ông muốn, tôi sẽ xưng hô khác! Nhưng ông không thể biết là ông

đang nói chuyện với ai đâu.”

Không, không phải là người phụ nữ ở sân bay. Đây là một giọng nói ơ

hờ, quá nhiều âm mũi một cách đáng ghét. Cô ta tự giới thiệu: đứa con gái
của cuộc hôn nhân trước của người vợ mà anh đã ly dị sau vài tháng sống
chung, khoảng ba mươi năm trước.

“Quả thực là lúc nãy tôi không biết đang nói chuyện với ai cả”, anh

gượng cười, nói.

Kể từ khi ly dị chưa lần nào anh gặp lại họ, cả người vợ cũ lẫn đứa con

riêng. trong ký ức của anh, cô chỉ là một bé gái.

“Cháu cần nói chuyện với ông. Nói chuyện với chú”, cô sửa lại.

Anh tiếc là đã xưng hô thân mật với cô, anh thấy sự gần gũi ấy thật đáng

ghét, nhưng không làm được gì nữa rồi. “Làm sao mà cháu biết chú ở đây?
Có ai biết đâu nhỉ.”

“Nhưng mà cháu vẫn biết.”

“Bằng cách nào?”

“Bà chị dâu của chú.”

“Chú không biết là cháu quen chị ấy.”

“Mẹ cháu có quen.”

Anh hiểu ngay ra cái liên minh đã hình thành một cách bột phát giữa hai

người đàn bà.

“Thế ra là cháu gọi điện thay cho mẹ cháu à?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.