VÔ TRI - Trang 74

Cô không nhìn thấy cả một quãng lệch lớn giữa sự nhỏ nhoi của nguyên

nhân và tầm vóc to lớn của hành động ư? Cô không biết rằng kế hoạch của
cô là một sự quá đáng ư? Có chứ, nhưng chính sự quá đáng là điều quyến rũ
cô. Cô không muốn suy nghĩ hợp lôgic. Cô không muốn xử sự chừng mực.
Cô không muốn đo đếm, cô không muốn suy luận. Cô ngưỡng mộ sự tuẫn
nạn của mình, vì sự tuẫn nạn theo định nghĩa là quá đáng. Ngây ngất, cô
không muốn thoát ra khỏi cơn say.

Rồi cái ngày mà cô đã chọn cũng tới. Cô ra khỏi khách sạn. Bên cạnh

cửa treo một cái nhiệt kế: mười độ dưới không. Cô lên đường và nhận ra
rằng sự ngây ngất của mình đã chuyển hóa thành lòng hoang mang; cô vô
vọng tìm kiếm sự hào hứng, vô vọng, cô gọi đến những ý nghĩa đã từng đi
kèm với giấc mơ về cái chết của mình; tuy thế cô vẫn tiếp tục con đường
(giờ này các bạn học của cô đang ngủ giấc ngủ trưa bắt buộc) như thể cô
đang trên đường hoàn thành một sứ mạng mà cô tự đặt ra cho mình, như thể
cô đang đóng một vai mà cô đã tự viết ra cho mình. Tâm hồn cô trống rỗng,
không có một tình cảm nào, giống như tâm hồn của một người diễn viên
đang đọc to một đoạn văn và không nghĩ tới điều gì khác ngoài những gì
mình đang nói.

Cô leo lên một con đường lấp lánh tuyết và nhanh chóng lên đến đỉnh.

Bầu trời phía trên xanh ngắt; rất nhiều đám mây rạng rỡ trong ánh nắng,
vàng rực, vui tươi, hạ xuống thấp hơn, với hình dạng giống như một cái
vương miện lớn trên vòng cung những ngọn núi bao quanh. Thật là đẹp,
thật là quyến rũ và cô cảm thấy một cảm giác ngắn ngủi, rất ngắn ngủi, về
hạnh phúc, điều làm cho cô quên đi mục đích chuyến đi của mình. Cảm
giác ngắn ngủi, rất ngắn ngủi, quá ngắn ngủi. Hết viên này tới viên khác, cô
nuốt vào bụng những viên thuốc và, theo đúng kế hoạch của mình, đi xuống
khỏi đỉnh đồi, bước vào một khoảnh rừng. Cô đi trên một lối đi, sau mười
phút cô cảm thấy mình đã ở rất gần cơn buồn ngủ và biết rằng kết thúc nằm
tại đây. Mặt trời trên đầu cô, sáng chói, sáng chói. Như thể, đột nhiên, tấm
ri đô nâng lên, trái tim cô quặn lại vì sợ. Cô cảm thấy mình rơi vào cái bẫy
của một sân khấu được chiếu sáng nơi không thể bước trở lùi được nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.