VÔ TRI - Trang 75

Cô ngồi dưới một gốc thông, mở túi xách và rút từ trong đó ra một cái

gương. Đó là một cái gương tròn nhỏ, cô cầm nó để trước mặt và tự ngắm
nhìn. Cô đẹp, cô rất đẹp, và cô không muốn rời bỏ vẻ đẹp ấy, cô không
muốn mất nó, cô muốn mang nó đi theo với mình, a, cô đã mệt lắm rồi, rất
mệt, nhưng ngay cả khi mệt như thế cô vẫn cảm thấy phấn hứng về vẻ đẹp
của mình bởi vì trên cõi đời này, đó là điều thân thiết nhất mà cô có được.

Cô ngắm nhìn mình trong gương, rồi cô thấy môi mình run lên. Đó là

một cử động không kiểm soát được, một cái tật. Đã nhiều lần cô nhận ra
phản ứng đó ở mình, cô đã từng cảm thấy nó trên mặt mình nhưng đây là
lần đầu tiên cô nhìn thấy nó. Khi nhìn thấy nó cô thấy xúc động gấp hai lần:
xúc động vì vẻ đẹp của mình và xúc động vì đôi môi đang run lên; xúc động
vì vẻ đẹp của mình và xúc động vì nỗi xúc động đang làm rung chuyển vẻ
đẹp ấy và làm cho nó biến dạng; xúc động vì vẻ đẹp của mình, mà cơ thể cô
đang khóc than. Một nỗi thương xót to lớn cho vẻ đẹp của cô xâm chiếm
lấy cô, cái vẻ đẹp sắp sửa không còn tồn tại nữa, thương xót cho cái thế giới
cũng sẽ không còn tồn tại nữa, cái thế giới ngay lúc này đã không còn tồn
tại, đã đóng kín cửa, vì giấc ngủ đã ở đây, mang cô đi, bay lên cùng với cô,
lên cao, rất cao, về phía sự sáng chói làm mù mắt kia, về phía bầu trời xanh,
xanh một cách rực rỡ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.