VÔ TRI - Trang 82

đang uốn éo trước cô, cọ người vào chân cô và bò loằng ngoằng lên phía
trước để dẫn đường cho cô.

Ở trường, mọi người nghĩ rằng cô đã lạc đường và trở về người lạnh

cóng. Người ta chỉ trách kẻ bất tuân kỷ luật, lẽ ra phải theo đúng chương
trình bắt buộc thì lại đi lang thang một cách ngu ngốc, thậm chí còn không
có cả đến khả năng định hướng cơ bản để tìm về khách sạn, mà nó thì nhìn
rõ được từ rất xa.

Trở về nhà, cô từ chối ra đường. Cô kinh sợ với ý nghĩ sẽ chạm mặt

những người mà cô quen. Bố mẹ cô, tuyệt vọng, lo liệu để cô kín đáo
chuyển sang một trường khác, tại thành phố bên cạnh.

Ôi, như thể tất cả đang đi ngược hẳn lại những gì cô muốn! Cô đã mơ

được chết một cách bí ẩn. Cô đã làm tất cả để không ai có thể biết liệu cái
chết của cô là một tai nạn hay một vụ tự tử. Cô đã muốn gửi đến cho cậu cái
chết của mình như một dấu hiệu bí mật, một dấu hiệu của tình yêu từ thế
giới bên kia, mà chỉ mình cậu mới hiểu được. Cô đã lường trước rất kỹ mọi
việc trừ, có thể, số lượng những viên thuốc ngủ, trừ việc, có thể, nhiệt độ đã
tăng lên trong khi cô mê man. Cô đã nghĩ là giá lạnh sẽ nhận chìm cô vào
giấc ngủ và cái chết, song giấc ngủ quá yếu ớt; cô đã mở mắt và nhìn thấy
bầu trời màu đen.

Hai bầu trời đã chia đôi cuộc đời cô: bầu trời xanh, bầu trời đen. Chính

dưới cái bầu trời thứ hai kia cô sẽ đi về phía cái chết của mình, về cái chết
thực của mình, cái chết xa xôi và tầm thường của tuổi già.

Còn cậu? Cậu sống dưới một bầu trời không tồn tại với cô. Cậu không

tìm kiếm cô nữa, cô không tìm kiếm cậu nữa. Kỷ niệm không khơi dậy
trong cô cả tình yêu lẫn hận thù. Nghĩ đến cậu, cô thấy như thể tê liệt,
không ý nghĩ, không cảm xúc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.