VÔ TRI - Trang 80

phải im lặng. Làm thế nào để thú nhận với người phụ nữ bất hạnh vẫn luôn
tin là mình sẽ khỏi bệnh, làm thế nào để thú nhận là anh đang nghĩ tới điều
gì? Làm thế nào để nói tới di chúc? Nhất là khi cô đã lịm đi vào những cơn
hoang tưởng và những ý nghĩ đã trở nên rối bời.

Gia đình vợ anh, một gia đình lớn đầy thế lực chưa bao giờ yêu quý

Josef. Anh thấy là trận chiến xung quanh cái chết của vợ anh sẽ ác liệt và
quan trọng hơn mọi trận chiến anh từng trải qua. Ý nghĩ cái xác ấy sẽ bị
nhốt trong sự gần gũi xấu xa với những cái xác khác, xa lạ, thờ ơ, thật là
không thể chịu đựng nổi, cũng như ý nghĩ rằng cả anh nữa, khi chết đi, cũng
sẽ ở nơi không ai biết là ở đâu và, chắc chắn, xa cô. Cho phép điều đó xảy
ra với anh là một thất bại lớn mênh mông như sự vĩnh viễn, một thất bại
không bao giờ có thể tha thứ được.

Điều mà anh sợ đã xảy đến. Anh không thể tránh được cú sốc. Mẹ vợ

anh gào lên. “Đó là con gái tôi! Đó là con gái tôi!” Anh phải thuê luật sư,
chi một khoản tiền lớn để làm gia đình bình tĩnh lại, mua nhanh một chỗ
trong nghĩa trang, hành động nhanh hơn những người khác nhằm chiến
thắng trong trận chiến cuối cùng.

Hoạt động căng thẳng của một tuần liền không ngủ ngăn anh cảm thấy

đau khổ, nhưng đã xảy ra một điều còn kỳ lạ hơn: khi cô đã nằm trong ngôi
mộ thuộc về cả hai người (một ngôi mộ cho hai người, giống như một cỗ xe
ngựa cho hai người), anh thoáng nhìn thấy run rẩy, rất khó nhìn rõ trong
bóng tối nỗi buồn của anh, một tia sáng, một tia sáng mảnh mai của hạnh
phúc. Hạnh phúc vì đã không làm người anh yêu phải thất vọng; vì đã đảm
bảo được, cho cô và cho anh, tương lai của họ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.