VÕ TRƯỜNG TOẢN - Trang 23

những hành-vi để Trịnh che-đậy chí-khí mình, chớ thật lòng ấy thì : Gió
thảm mưa sầu đang dập-dã.
Giận đứa lăng-nhăng cho đến sẩm tối mưa mai
cũng chẳng bằng nư giận ấy. Chỉ vì : Đất trời ba-bảy đợi con trăng. Nhưng
hiềm nỗi : Mối nợ sự duyên « ai » có hỏi « ai » đây có phải ám-chỉ nhân-vật
Việt-nam ? , thì thôi âu là trước hết nên lấy tình thật mà « Tấm lòng chăng
phải phải phân-trần ».
Nghĩ cũng đáng thương cho tình-cảnh ấy ! Huống
chi :

« Bần-thần lại giận đứa xung-xăng,
Quán Sở lầu Tần đã mấy trăng ».

A ! Tới câu này đây đã thấy rõ-rệt Trịnh than dài. Mới biết bấy lâu

Trịnh ở Việt-nam, chỉ toàn gắng-gượng vui, chớ còn : « Mặc người mưa Sở
gió Tần, Riêng mình nào biết có xuân là gì ! » Bởi thế Trịnh mới hạ một câu
thấm-thía như trên :

« Quán Sở lầu Tần đã mấy trăng.
Phới phới mưa xuân hang dễ lấp,
Chang chang nắng hạ lửa đang hừng.
Thu trao thơ nhạn lời no-ấm.
Đông gặp tin mai chuyện khó-khăn.
Trời đất bốn phương non nước ấy,
Làm chi nên nỗi việc lăng-nhăng.

Lăng-nhăng bữa díp sự hoang-đàng,
Tiệc ngọc thuyền hoa bạn đãi-đằng.
Than phận lênh-đênh đào thớ-lợ,
Trách duyên lạt-lẽo liễu xây quàng.
Con trắng nhắn bóng cây mai bạc,
Dì gió đưa duyên đóa cúc vàng.
Ơn đội chúa xuân cơn gặp-gỡ,
Cây tiền chén rượu dáng mê-mang.

Mê-mang cho đến bụt là tiên,
Năm đẩu năm bài giả dạng điên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.