những hành-vi để Trịnh che-đậy chí-khí mình, chớ thật lòng ấy thì : Gió
thảm mưa sầu đang dập-dã. Giận đứa lăng-nhăng cho đến sẩm tối mưa mai
cũng chẳng bằng nư giận ấy. Chỉ vì : Đất trời ba-bảy đợi con trăng. Nhưng
hiềm nỗi : Mối nợ sự duyên « ai » có hỏi « ai » đây có phải ám-chỉ nhân-vật
Việt-nam ? , thì thôi âu là trước hết nên lấy tình thật mà « Tấm lòng chăng
phải phải phân-trần ». Nghĩ cũng đáng thương cho tình-cảnh ấy ! Huống
chi :
« Bần-thần lại giận đứa xung-xăng,
Quán Sở lầu Tần đã mấy trăng ».
A ! Tới câu này đây đã thấy rõ-rệt Trịnh than dài. Mới biết bấy lâu
Trịnh ở Việt-nam, chỉ toàn gắng-gượng vui, chớ còn : « Mặc người mưa Sở
gió Tần, Riêng mình nào biết có xuân là gì ! » Bởi thế Trịnh mới hạ một câu
thấm-thía như trên :
« Quán Sở lầu Tần đã mấy trăng.
Phới phới mưa xuân hang dễ lấp,
Chang chang nắng hạ lửa đang hừng.
Thu trao thơ nhạn lời no-ấm.
Đông gặp tin mai chuyện khó-khăn.
Trời đất bốn phương non nước ấy,
Làm chi nên nỗi việc lăng-nhăng.
Lăng-nhăng bữa díp sự hoang-đàng,
Tiệc ngọc thuyền hoa bạn đãi-đằng.
Than phận lênh-đênh đào thớ-lợ,
Trách duyên lạt-lẽo liễu xây quàng.
Con trắng nhắn bóng cây mai bạc,
Dì gió đưa duyên đóa cúc vàng.
Ơn đội chúa xuân cơn gặp-gỡ,
Cây tiền chén rượu dáng mê-mang.
Mê-mang cho đến bụt là tiên,
Năm đẩu năm bài giả dạng điên.