VÔ TỰ THIÊN THƯ - Trang 127

Tiểu Quan thành thục xào bài một cách thật kỹ thuật, làm một loạt các

loại động tác thật khó khăn vô cùng, mới “ ba” một tiếng khép bài lại nói: “
Bắt đầu chưa?”

“ Đến đây đi.” Tiểu Khai nói: “ Ta đã nhớ hết rồi.”

Kế tiếp, Tiểu Khai ngồi đối diện Tiểu Quan, đem bộ bài vừa mới được

xào lên báo từng lá không chút sai lầm, cho đến lá cuối cùng thì nước
miếng của Tiểu Quan cũng đã chảy xuống.

“ Trời ạ, Khai ca, ngươi làm sao làm được?” Tiểu Quan kêu to lên: “

Điều này đã siêu việt ra khỏi năng lực cực hạn của trí nhớ và phản ứng rồi a
!”

“ Ta cũng không biết.” Tiểu Khai nói: “ Ta làm những chuyện khác thì

đều bình thường, nhưng là xem bài thì quả thật cổ quái, vô luận ngươi che
dấu xào nhanh đến thế nào, ta cũng có thể nhìn thấy được hết, hơn nữa nhớ
rõ rành mạch trong đầu.”

“ Thiên phú dị bẩm, quả nhiên là thiên phú dị bẩm( tài năng trời sinh),

trách không được ngươi có khả năng mở ra Vô Tự Thiên Thư a…” Tiểu
Quan ngoại trừ thở dài, cũng không có lời nào hay hơn để nói: “ Đã như
vậy, ngày mai Trữ Nguyện kia khẳng định là thua chắc rồi.”

“ Điều thứ ba có cần nghĩ đến nữa không?” Tiểu Khai hỏi.

“ Không cần suy nghĩ.” Tiểu Quan cười nói: “ Hai điều này của ngươi

đã tuyệt vời đến mức cực hạn rồi, nếu hắn cũng có thể làm được thì hắn
cũng đã đi tu chân mất rồi, lẽ nào còn ở lại trần thế để làm một thần đồng
nữa chứ.”

“ Nhưng…nhưng mà…” Tiểu Khai nghĩ tới lui vẫn cảm thấy lo lắng,

suy nghĩ vài phút, lại không nghĩ ra, vì vậy đành buông lỏng tâm tình, mới
cảm giác được bụng đã đói, Tiểu Quan cười nói: “ Đi ăn cơm đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.