VÔ TỰ THIÊN THƯ - Trang 217

khác lại thêm sai, nếu con cháu đời sau chúng ta lại còn dùng bảo bối của
người ta mà sử dụng, vậy thì càng vô sỉ, thẹn với ba chữ người đọc sách a.”

Chu đại sư vỗ tay một cái: “ Cái này được rồi, khối ngọc này đúng là

căn nguyên của nghiệp báo!”

“ Thật là…làm sao bây giờ?” Trì Định Nghiêu nói: “ Ta nên đem nó

hiến cho quốc gia, hay là hủy diệt.”

“ Cũng không đúng.” Trương đạo trưởng thở dài: “ Thiên ý tuần hoàn,

báo ứng trước mắt, hôm nay bần đạo rút cuộc hiểu được đạo lý của hai câu
nói này, thí chủ còn nhớ rõ năm đó lỡ tay đánh thương người nọ có họ gì
không?”

“ Ta nhớ rõ ông nội nói qua…tựa hồ là họ Trương.” Trì Định Nghiêu

bỗng nhiên hiểu được, ngẩng đầu kinh ngạc nói: “ Chẳng lẽ đạo trưởng ngài
là…”

“ Đúng là tại hạ.” Trương đạo trưởng hai tay đan vào nhau, thật sâu bái

một bái, thái độ vô cùng trang nghiêm, ẩn chứa vài phần cảm khái và kích
động.

“ Ta kháo, chuyện này cũng quá trắng trợn a!” Tiểu Khai nhìn thấy trợn

mắt há hốc mồm: “ Chẳng lẽ thật là nhân quả báo ứng?”

“ Báo ứng khỉ mốc.” Tiểu Quan nói: “ Hắn sống mấy trăm năm rồi, đã

sớm biết người chết nọ họ Trương, chỉ có điều chuyện Trì gia trước kia đã
có người tu chân, bọn họ không dám đến thôi, rơi vào đời này, phương pháp
tu chân đã đoạn tuyệt, cho nên bọn họ mới khởi âm mưu đến đây.”

Trì Định Nghiêu trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc nói: “ Nếu đã là ý trời, vậy

hôm nay ta đem khối ngọc này trả lại cho đạo trưởng, thuận tiện thay thế tổ
tiên tạ lỗi với đạo trưởng.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.