VÔ TỰ THIÊN THƯ - Trang 300

hơn ba mươi thước độ cao, từ nơi này nhìn xuống thì người và xe trên mặt
đất phảng phất như một hộp que diêm, Tiểu Khai cúi đầu nhìn thoáng qua,
sợ tới mức vội vàng nhắm mắt ại, chợt nghe Hiểu Lâm dùng khí lực thật
khó khăn nói ra ba chữ: “ Chú ý đi.” Sau đó “ sưu” một chút, phi kiếm liền
bắn ra ngoài như mũi tên.

“ Má ơi!” Trong tích tắc này, Tiểu Khai phảng phất như ngồi trong xe,

quán tính cường đại đã làm cho thân thể hắn tựa hồ muốn văng ra khỏi thân
kiếm, nhất thời hồn phi phách tán, kêu thảm thiết một tiếng, đã bất chấp
kiêng kỵ, hai tay căng thẳng, ôm cứng lấy Hiểu Lâm ở phía trước, phảng
phất như ôm lấy cành cây cứu mạng, không hề buông ra.

“ Ân, mềm mềm, mượt mượt, mịn mịn, mặc dù không lớn, nhưng cảm

thụ nơi tay cũng được.” Trong lúc tiếp xúc đó, Tiểu Khai mơ hồ có ấn
tượng, nên vô thức siết mạnh vài cái.

Thanh phi kiếm kia đột nhiên dừng lại ở không trung, sau đó có chút run

rẩy, run rẩy hồi lâu, sau đó phảng phất như một vận động viên nhảy cầu lao
xuống trên mặt đất, khoảng chừng hơn mười thước mới ổn định lại, sau đó
lại như con trâu kéo xe thong thả bay lên, xem ra đã thật sự dùng hết sức
đến cực điểm.

Tiểu Khai nghe gió rít bên tai, toàn thân giữa không trung lúc lên lúc

xuống, lúc trước lúc sau, ánh mắt càng nhắm càng chặt, khí lực nơi tay càng
lúc càng mạnh, đáng thương cho tiểu nha đầu chúng ta, khuôn mặt nhỏ
nhắn đã đỏ bừng, miệng đã sớm bị tức giận đến mấp máy, nhưng bây giờ
đang ở giữa không trung, động tác đang sống chết trước mắt, năng lực của
nàng có hạn, căn bảng không dám mở miệng làm tổn hao nguyên khí, chỉ
có thể căng thẳng cắn chặt răng, cố nén cảm giác hai cánh tay Tiểu Khai
đang ôm chặt, liều mạng thúc dục nguyên khí điều khiển phi kiếm bay cao,
trong lúc này, tiểu nha đầu vô cùng hối hận nhớ tới trong lòng ngực mình
đang có hai vé máy bay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.