VÒNG NGUYỆT QUẾ CÔ ĐƠN - Trang 124

về những đứa trẻ chết cháy vì bom napan. Tôi kể về một buổi sáng chúng
tôi đã càn vào một làng nhỏ Việt Nam. Tôi kể về những tấm lưng của
những người già, trẻ con, phụ nữ của cái làng đó vỡ bung ra trước họng
súng man rợ của chúng tôi. Và tôi kể về những cơn ác mộng suốt mười
năm qua trong cuộc đời tôi.

Tôi vừa kể vừa khóc. Những người da đỏ đứng quanh tôi im lặng. Đôi

mắt của họ nhòa ướt.

Sau khi tôi ngừng kể, ông già da đỏ ngồi im lặng rất lâu. Cuối cùng

ông quay lại phía người thanh niên tôi gặp đầu tiên ở bờ đảo:

- Hãy cho Karen khiêu vũ.

Sau hiệu lệnh của ông, tiếng trống rung lên. Karen xuất hiện. Đó là cô

gái đã tiếp rượu cho tôi. Cô nhón gót đi ra theo nhịp trống. Mỗi bước đi cô
lại trút bỏ một mảnh vải trên người. Khi đến trước mặt tôi thì cô hoàn toàn
như một đứa bé vừa sinh ra. Mãi sau này người da đỏ mới nói cho tôi biết
rằng, đó chính là câu hỏi cuối cùng để kiểm tra những ông khách da trắng
không mời mà đến trên hòn đảo này. Trong khi vị khách da trắng chăm chú
theo dõi vũ điệu của cô gái trẻ đẹp nhất đảo thì ông già chủ đảo sẽ tuyên bố
cho vị khách lưu lại hay tống cổ anh ta ra khỏi đảo, vì ánh mắt vị khách
theo dõi cô gái da đỏ khỏa thân sẽ nói với ông già chủ đảo rằng anh ta là kẻ
trong sạch hay vẩn đục.

Trong nhịp trống rung lên hối hả, Karen đi những điệu vũ tuyệt vời

của người da đỏ. Mắt cô hình như không chớp. Miệng cô nở một nụ cười
bất tận đầy quyến rũ và kiêu hãnh. Cả cơ thể khỏe mạnh hoang dại và mềm
mại như nước suối của cô rung lên như từng đợt sóng. Chưa bao giờ tôi
được chứng kiến một cảnh như thế. Đầu óc tôi mê man cuốn vào tiếng
trống như tiếng réo của những ngọn lửa lớn. Và với cơ thể Karen, lần đầu
tiên tôi được nhìn thấy hình dáng và nhịp đi của những ngọn gió rừng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.