VÒNG NGUYỆT QUẾ CÔ ĐƠN - Trang 162

- Cảm ơn anh bạn. Anh bạn người làng này hả?

- Vâng. Thế anh ở đâu nhỉ? - Tôi hỏi và nhìn anh nghi ngờ.

- Sông đâu thì quê tớ đấy. Cậu không tin chứ gì, không quan trọng.

Anh nhoẻn cười nhìn tôi rồi cất giọng khẽ hát. Ôi, tiếng hát lạ lùng

làm sao. Tôi quên ngay mọi sự nghi ngờ về anh. Tôi thấy người mình nhẹ
bẫng. Chiếc lều vó cứ bồng bềnh như trôi qua khỏi bờ cỏ. Bất chợt anh
ngừng hát, lắc đầu thở dài. Mãi lâu sau tôi mới tỉnh cơn mê vì giọng hát của
anh.

Anh tên là gì? - Tôi hỏi.

- Tôi tên Chi họ Trương, người đời gọi là Trương Chi.

- Trương Chi, Trương Chi - Tôi cười khẩy - Anh cũng là người hay

tếu.

- Cậu không tin thì thôi.

Anh nói buồn buồn và thở dài. Chợt trong tôi vọng về tiếng hát ru của

bà tôi thuở xưa. Bà tôi quấn khăn mỏ quạ, suốt ngày nhai trầu hát ru tôi
bằng câu hát: Ngày xưa có anh Trương Chi, người thì thậm xấu, hát thì
thậm hay. Khi chúng tôi đã lớn, bà tôi vẫn hát câu ấy. Có lần tôi hỏi bà: "Bà
yêu anh Trương Chi à?". Bà tôi mắng yêu: "Tổ bố mày, chứ anh Trương
Chi còn đẻ trước bà mấy đời. Ngày xưa cụ kỵ chúng mày đã hát Trương
Chi rồi. Người đâu mà ngoan mà giỏi thế, chỉ khổ cái là xấu người".

- Anh nói dối vừa chứ - Tôi cảm thấy khó chịu - Trương Chi, ông ấy

chết từ vạn đời nay rồi.

- Đúng thế, chúng nó giết tôi, cắt lưỡi tôi để không hát được nữa.

Nhưng chúng quên không móc trái tim tôi. Bởi vậy tôi vẫn còn sống đến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.