VÒNG NGUYỆT QUẾ CÔ ĐƠN - Trang 163

bây giờ

- Nhưng anh còn quá trẻ.

- Cậu hỏi cũng phải đấy. Nhưng thế này. Ngày xưa ông tôi cũng làm

nghề chài lưới. Một hôm ông thả lưới vớt được cái lọ vàng. Lời đồn đến tai
quan. Quan đến đòi thu cái lọ. Ông tôi phải nộp cho quan. Quan cầm cái lọ
dốc ngược để đổ ít nước sông còn đọng trong lọ. Từ trong lọ một con hến
trắng rơi xuống cát. Ông tôi nhặt con hến trắng bỏ vào cái chậu sành. Đêm
đêm, khi ông tôi đi ngủ thì con hến trắng từ từ mở miệng và hát. Ông tôi
thuộc câu hát ấy, truyền lại cho bố tôi. Ai thuộc được câu hát ấy thì trẻ mãi.

- Người ta bảo anh xấu xí lắm cơ mà?

Nghe tôi hỏi anh cười phá lên. Một lát sau anh chậm rãi nói:

- Bọn quan lại ghét tôi nên nói xấu tôi như thế. Tôi sống ở trên sông

nên ít người biết mặt. Chúng tuyên truyền mãi, mọi người cũng dần dần tin
theo.

Mưa vơi đi từ lúc nào không biết. Bỗng anh giật mình kêu lên:

- Tạnh mưa mất rồi. Tôi đi đây, hẹn gặp lại nhé.

Anh nói xong vội vã bơi thuyền ra sông, từ từ biến mất. Tôi hoảng hốt

quờ tay làm đổ chiếc điếu cày trong góc lều. Ông Tưởng tỉnh giấc hỏi:

- Buồn ngủ hả? Để lão dậy thay cho.

- Không. Không, ông cứ ngủ đi. - Tôi lắp bắp - Cháu tìm cái bật lửa.

- Ờ ờ, lúc nào buồn ngủ thì gọi lão.

Tôi hút liên tục ba điếu thuốc lào như để xua đi những hình ảnh mộng

mị vừa rồi. Nhưng đầu óc cứ váng vất lạ thường. Trời lại mưa, tiếng mưa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.