VÒNG NGUYỆT QUẾ CÔ ĐƠN - Trang 172

VÒNG NGUYỆT QUẾ CÔ ĐƠN

Nguyễn Quang Thiều

www.dtv-ebook.com

Lời Hứa Của Thời Gian

Khi hoàng hôn đổ xuống những đồi thông thì gió nổi lên. Tiếng gió u

u không dứt cho đến sáng sớm hôm sau. Đối với ông Miêng, giấc ngủ
không còn quan trọng nữa. Ông có thể thức suốt đêm, hoặc ngồi trong ngôi
nhà dưới chân đồi, hoặc đi lang thang trong rừng thông sẫm tối và sạch sẽ.
Buồn ngủ lúc nào thì ông ngủ lúc đó. Có ngày ông ngủ suốt buổi chiều trên
lớp lá thông dày ở đỉnh đồi. Ông tin, một ngày nào đó ông sẽ ngủ mãi mãi
trên thảm lá thông này. Ý nghĩ ấy làm ông hạnh phúc. Chính trên những
quả đồi này, năm 1972, cả tiểu đội của ông chỉ còn sót lại một người. Đó
chính là ông. Sau trận đánh chiều đó, ông ngất đi vì ba vết thương trên
người. Khi ông tỉnh dậy trời đã khuya. Đêm ấy trời đầy sao. Cả vùng đồi
im phăng phắc. Ông gượng ngồi dậy. Trong ánh sáng mờ của sao và vầng
trăng đầu tháng, ông nhận ra đồng đội ông đang nằm như ngủ, bình yên
trên đỉnh đồi. Ông đã cất tiếng gọi. Tất cả đã hy sinh. Tiếng gọi của ông
đêm ấy vang trên những quả đồi trơ trụi và vọng mãi đến tận bây giờ.

Sau chiến tranh, ông về thăm quê và quyết định trở lại vùng đồi này.

Trở lại vùng đồi này, ông mang theo một người đàn bà trẻ. Người đàn bà đó
là vợ ông. Người đã chờ đợi ông suốt mười năm cuối cùng của cuộc chiến
tranh.

Ngày ông dắt vợ đến vùng đồi bà ngơ ngác nhìn cõi hoang vu và hỏi:

- Chúng mình đến đây làm gì hở anh?

- Để sống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.