VÒNG NGUYỆT QUẾ CÔ ĐƠN - Trang 185

cũng không hỏi ông thêm một câu nào. Nhưng sau lần đó, chiều nào cô
cũng đi một mình dọc mép sóng. Những bông hoa cỏ mặt trời chạy từng
đám theo cô. Mỗi lần như thế, cô lại mang về một bông hoa cỏ mặt trời mà
cô nhặt được. Cô xâu những bông hoa cỏ mặt trời vào nhau và treo vào nóc
mái nhà thuyền. Hình như đấy là loại hoa duy nhất có mặt trong cuộc đời
của cô.

- Có bao giờ Biển hỏi mẹ cô là ai không, hở ông? Tôi hỏi.

Ông già lắc đầu.

- Nó không hỏi gì - Ông già nói - Ông cũng hỏi nó có cần ông dò hỏi

xem mẹ nó là ai không, nhưng nó không chịu. Trước kia nó gọi ông bằng
ông, xưng cháu. Khi nó biết được ông nhặt nó như thế nào thì nó cương
quyết đổi cách xưng hô. Nó coi ông là người đẻ ra nó.

Những mẩu chuyện rời rạc như thế được kể trong những đêm uống

rượu trong thuyền.

Cứ hết một đợt công tác tôi lại trở về Hà Nội. Tôi viết thư cho bố con

ông già thường xuyên, nhưng chẳng bao giờ tôi nhận được thư của Biển.
Khi gặp lại Biển, tôi trách cô sao không viết thư cho tôi. Cô mỉm cười nói:
"Em hiểu tất cả những gì anh viết trong thư rồi, có gì thắc mắc đâu mà em
phải viết thư. Hơn nữa, rồi em lại gặp anh mà".

Tối nào Biển cũng làm thịt một con rắn biển cho ông già uống rượu.

Và lần nào cô cũng gỡ quả tim rắn bỏ vào lòng đĩa để trước mặt ông. Ông
già có thói quen suốt mấy chục năm rồi là vừa uống rượu vừa nhìn những
quả tim rắn đập trong lòng đĩa. Và Chỉ khi ông cảm thấy quả tim đập những
nhịp cuối cùng thì ông mới nuốt quả tim rắn vào bụng.

Một lần, ông đã không nuốt quả tim rắn ấy. Ông uống rượu và ngủ

gục. Biển không dám đánh thức ông, cô chong đèn và ngồi nhìn quả tim
rắn. Mệt quá, cô thiếp đi. Bỗng cô giật mình choàng dậy và cuống cuồng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.