VÒNG NGUYỆT QUẾ CÔ ĐƠN - Trang 221

Vừa hỏi bà vừa lật đầu giường Gừng lấy quả thị và ném mạnh vào

tường. Quả thị vỡ nát. Gừng ngồi dậy thẫn thờ. Trong đêm, hương thị thơm
đậm, thơm quấn mãi trong nhà. Gừng chợt nhớ đến Mô. Mặc dù cô chưa
biết tên anh. Đêm ấy là đêm đầu tiên trong đời Gừng thao thức mãi mới
ngủ. Phiên chợ tới. Mô chờ Gừng. Khi thấy Gừng đội thúng từ dốc chợ đi
lên, Mô chạy vội xuống đỡ thúng cho Gừng. Họ như thân thiết từ lâu rồi.
Sau khi chiếc xe bò chuyển bánh Mô móc túi đưa cho Gừng một chiếc
gương nhỏ bằng lòng bàn tay.

- Tôi mua cho Gừng đấy. Gừng soi mà chải tóc.

Gừng cầm chiếc gương nhỏ đưa lên. Lần đầu tiên cô được nhìn thấy

gương mặt mình. Gừng đỏ mặt. Cô vội ấp chiếc gương vào ngực. Cô nhìn
sang Mô thẹn thùng nói:

- Gớm xóc chết người ta mà cứ bảo êm.

Buổi chiều Gừng ra bờ giếng. Cô kín đáo lấy chiếc gương nhỏ ra soi.

Cô vừa ngỡ ngàng, vừa thích thú với gương mặt mình trong gương. Cô
cười. Cô bĩu môi. Cô chun mũi. Cô thì thầm trò chuyện với chính mình.
Bỗng cô giật mình nhận thấy sau gương mặt mình trong gương có một
gương mặt khác, một gương mặt già quăn queo, tóc bạc trắng. Cô hoảng
hốt quay lại, bà Nhim đang đứng nhìn cô. Cô sợ hãi giấu chiếc gương sau
lưng.

- Hừ, thật không ngờ. Đồ ăn xin ăn mày mà cũng ngắm vuốt. Con gái

soi gương trộm là đồ lẳng lơ. Mày đưa cái gương đây. Đưa!

Vừa nói bà vừa sấn tới giằng chiếc gương. Gừng không hề chống cự.

Chưa bao giờ trong đời cô có ý thức chống cự người khác. Bà Nhim ném
mạnh chiếc gương xuống nền gạch lát bên bờ giếng.

Chiếc gương vỡ vụn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.