VÒNG NGUYỆT QUẾ CÔ ĐƠN - Trang 240

- Con cứ suy nghĩ kỹ đi, rồi trả lời mẹ - Bà nói và tỏm tẻm nhai trầu -

Mẹ cũng chỉ muốn mày hạnh phúc, no đủ. Thấy hoàn cảnh của mày mẹ
thương, chứ... chứ....

May im lặng. Cô ngồi như hóa đá. Đầu óc cô mê muội như không còn

nghe thấy gì nữa. Đến khuya thấy cô vẫn ngồi như thế, bà chủ quán ngọt
nhạt. "Đi ngủ đi con, ngồi thế muỗi nó đốt cho thì khổ". Cô lặng lẽ đứng
dậy đi vào buồng. Khi đẩy cánh cửa buồng bước vào thì thói quen ngủ
chung buồng với anh con trai tàn tật kia lâu nay chợt biến mất. Cô hoảng
sợ. Gai ốc sởn khắp người. Anh con trai thấy có người bước vào lại nẫng
như muốn nhảy lên sung sướng.

- Không! Cô kêu lên và lùi lại. Nụ cười bệnh tật từ từ tắt trên gương

mặt bủng xanh của anh.

- Mẹ mẹ... mắng mắng à à...?

Anh vất vả hỏi cô. Cô im lặng lên giường. Cô ngồi thu vào góc giường

và trùm vỏ chăn kín người. Đêm ấy cô không dám chợp mắt. Nghe tiếng
động từ bên chiếc giường của anh cô lại giật mình hoảng hốt.

Sáng hôm sau bà chủ quán lại mang câu chuyện tối hôm trước nói với

cô. Cô nhìn bà òa khóc. Cô quỳ xuống nền nhà lạy bà:

- Con van mẹ, mẹ thương con...

- Mẹ thương con thì mẹ mới nói chuyện đó với con. Vợ chồng mày

muốn gì mẹ cũng cho.

- Con... con... không thể, con xin mẹ cho con đi...

- Ái chà - Bà chủ quán nghiến răng - Hóa ra là tao nhầm mày. Tao thấy

mày có vẻ tử tế và hoạn nạn tao thương, tao nuôi mày. Bây giờ mày trả ơn
tao thế đấy hả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.