VÒNG TAY SAMURAI - Trang 150

Nchín tháng Mười hai năm 1996, tôi là nhà văn đến trả lời câu hỏi của cánh
nhà báo. Ở mức độ như vậy thì không còn là thăng tiến xã hội nữa, mà là
gian lận căn cước.

Chắc viên phi công đã nhận được lệnh không bay qua núi Phú Sỹ. Ở Tokyo,
tôi thấy thật bỡ ngỡ. Thành phố chẳng thay đổi là bao, nhưng nó không còn
là mảnh đất thể nghiệm của tôi nữa. Một chiếc xe công đưa tôi đến những
nơi mà ở đó các nhà báo nói với tôi đầy trân trọng và đặt cho tôi những câu
hỏi nghiêm túc. Tôi trả lời bông lơn và lúng túng thấy họ ghi chép rất kính
cẩn. Tôi những muốn bảo họ: “Tôi chỉ đùa thôi mà!”

Nhà xuất bản Nhật tổ chức tiệc cocktail nhân dịp phát hành cuốn sách. Có
rất nhiều khách mời. Ngày mười ba tháng Mười hai năm 1996, trong đám
đông ấy, tôi thấy một gương mặt tôi chưa từng gặp lại từ ngày mùng chín
tháng Một năm 1991. Tôi chạy lại phía anh, miệng kêu tên anh. Anh gọi tên
tôi. Tôi dừng phắt lại. Tôi rời bỏ một chàng trai sáu mươi kilô, giờ gặp lại
người đàn ông trẻ chín mươi kilô. Anh cười và bảo:

- Anh béo lên, phải không?

- Có chuyện gì xảy ra thế?

Tôi cắn môi vì đã hỏi câu ngu ngốc như thế. Anh có thể trả lời: “Vì em bỏ
đi.” Anh lịch sự nên không nói thế, chỉ nhún vai theo kiểu riêng của anh.

- Anh chẳng thay đổi, tôi cười bảo.

- Em cũng vậy.

Tôi hai mươi chín tuổi, anh hai mươi tám.

- Hình như anh đã cưới vợ Pháp, tôi lại nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.