VÒNG TAY SAMURAI - Trang 30

Về phần mình cũng vậy, tôi đi học tiếng Nhật và tiến bộ hết mức có thể.
Chẳng mấy chốc tôi đã khiến người khác khó chịu. Cứ mỗi khi có chi tiết
nào thấy tò mò là tôi giơ tay ngay. Các giáo viên chỉ thiếu chút nữa là bị
nhồi máu cơ tim khi thấy mấy ngón tay tôi chĩa thẳng lên trời. Tôi nghĩ họ
yên lặng là để cho tôi nói nên dạn dĩ đặt câu hỏi. Mà thật lạ là họ chẳng trả
lời cho ra môn ra khoai gì cả.

Sự việc kéo dài cho tới cái ngày một trong các giáo viên thấy cử chỉ quen
thuộc của tôi liền hét vào mặt tôi rất hung bạo:

- Thôi đi!

Tôi sững người lại, trong khi các sinh viên khác nhìn tôi chằm chằm.

Sau buổi học, tôi đi xin lỗi thầy giáo, và nhất là để biết mình mắc tội gì.

- Không ai lại đặt câu hỏi cho giáo viên.

Thầy giáo trách mắng tôi.

- Nhưng lỡ không hiểu thì sao

- Phải hiểu!

Vậy là tôi biết vì sao việc dạy ngoại ngữ ở Nhật lại thất bại thảm hại rồi.

Cũng có những buổi học mà mỗi người phải giới thiệu đất nước mình. Tới
lượt tôi, tôi thấy rõ mình được thừa hưởng một hồ sơ khó. Ai nấy đều nói về
một đất nước đã quen thuộc. Tôi là người duy nhất phải chỉ rõ quốc gia của
mình nằm ở châu lục nào. Tôi tiếc là lại có mặt mấy sinh viên người Đức, vì
nếu không có họ thì tôi đã có thể tha hồ ba hoa, chỉ vào một hòn đảo ở
ngoài khơi Châu Đại dương trên bản đồ, bịa ra những phong tục mọi rợ như

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.