VÒNG TAY SAMURAI - Trang 71

Trong khi ăn, tôi cố kể cho anh nghe Những ông vua bị nguyền rủa

[31]

.

Khó nhất là giải thích cho anh hiểu việc bầu giáo hoàng.

- Điều đó chẳng thay đổi gì hết. Người ta vẫn tổ chức hội nghị bầu giáo
hoàng, các vị hồng y vẫn phải ở trong phòng họp khóa kín...

Đang hăng với chủ đề này, tôi kể cho anh nghe cặn kẽ từng chi tiết. Anh
vừa nghe vừa húp mì xì xụp. Kể xong, tôi hỏi:

- Thực ra thì người Nhật nghĩ gì về giáo hoàng?

Thường khi tôi đặt câu hỏi cho Rinri, bao giờ anh cũng ngẫm nghĩ rồi mới
trả lời. Nhưng lúc đó, anh chẳng nghĩ ngợi lấy một giây mà nói luôn:

- Chẳng nghĩ gì cả.

Anh nói bằng giọng vô cảm đến mức tôi phá lên cười. Chẳng có gì là ngạo
mạn trong cái giọng quả quyết của anh cả, chỉ là nhận xét đương nhiên thôi.

Từ đó, mỗi lần nhìn thấy giáo hoàng trên tivi, tôi lại nghĩ: “Và đây là người
mà một trăm hai mươi lăm triệu dân Nhật chẳng nghĩ gì đến hết”, câu đó
lúc nào cũng làm tôi thấy buồn cười.

Vả lại thì vì người Nhật vốn rất hiếu kỳ với những thứ đặc trưng nước ngoài
nên gần như chắc là câu nói của Rinri cũng có nhiều ngoại lệ. Nhưng tôi tin
mình có lý khi thuyết phục anh đừng vào dòng Đền vì anh chả quan tâm gì
đến kẻ thù chính của dòng tu này.

***

Ngày mai, anh đưa em lên núi chơi, Rinri thông báo qua điện thoại. Em
mang giày đi bộ nhé.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.