VÒNG TAY YÊU TINH - Trang 183

Hải Tùng không tỏ ra vui mừng, phấn chấn khi Kiều Xuân bằng lòng mưu
kế của lão. Trái lại lão tỏ ra ưu phiền, lo âu:

- Trước đây, khi mới nghĩ ra được mưu này, tôi tin là có thể thành công. Ðó
là khi tôi chưa biết trong cuộc có một chàng Romeo, khi đó tôi tưởng chỉ có
mình nàng Juliet mà thôi...

Kiều Xuân nhíu đôi lông mày, ngạc nhiên:

- Ông nói gì?

- Cô còn trẻ con quá - Huy Giang cầm nhẹ bàn tay nàng – cô có chịu xa hẳn
người cô yêu không? Không gặp mặt chàng, không bao gìờ thư từ cho
chàng, không được nghe tiếng chàng nói...Như vậy không phải là trong một
tháng mà là một năm, hai năm? Cô có chịu để cho tình yêu chết mòn trong
trái tim chàng không? Cô có chịu sống cũng như chết rồi không?

Kiều Xuân trả lời ngay:

- Không.

Tôi thấy đã đến lúc tôi phải có tiếng nói trong vụ nầy:

- Còn tôi thì các người bỏ đi đâu? Dù cho Kiều Xuân có thuận theo mưu kế
của ông đi nữa, không lẽ tôi như người ở ngoại cuộc, khoanh tay chờ hạnh
phúc từ trên trời rơi xuống hay sao? Tôi không thể ngồi yên được...

Hải Tùng bình thản đáp:

- Tôi không có ý thuyết phục Kiều Xuân. Tôi chỉ đưa ra một mưu kế mà tôi
nghĩ rằng may ra có thể thành công. Mưu kế ấy không phải là dễ thực hiện.
Ma Vương không phải là người dễ bị lừa. Phải làm sao cho Kiều Xuân có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.