VÒNG TAY YÊU TINH - Trang 233

Vương. Tôi chỉ là người tuân lệnh. Thôi, chúng mình nên về.

Tôi lủi thủi đi theo lão.

Trên đường về phòng, tôi suy nghĩ về sự xúc động vừa qua của tôi. Tôi xúc
động không phải vì có cảm tình với Phát. Chắc hắn đã nhiều lần đứng ở bên
ngoài phòng kiếng nhìn vào trong và thích thú khi thấy những kẻ khác bị
hành hạ, khổ sở. Nếu cần và nếu có dịp, tôi bắn chết Phát không chút do dự
hay tiếc thương. Nhưng, tôi xúc động là vì sự trừng phạt làm cho tội nhân
chết dần, chết mòn, làm cho tội nhân mất trí đó tàn nhẫn quá, quỉ quái quá.
Chỉ có những kẻ không còn tâm hồn người nữa mới có thể nghĩ ra được lối
trừng phạt con ngươi kinh khếp đến thế.

Kẻ bị giam trong phòng kiếng đó sẽ thấy mình cô đơn khủng khiếp. Cảnh
tưởng tượng đó có một cái gì không thể nói được nên lời.

Khi về tới phòng riêng của tôi, tôi mới trấn tỉnh lại được. Tuy vậy,khi cất
tiếng hỏi Hải Tùng, giọng của tôi vẫn còn run:

- Hắn có thể...sống được bao lâu trong đó?

Hải Tùng vẫn dịu dàng và hoà nhã:

- Không sao nói được. Có điều biết chắc là hắn sẽ ra khỏi đó...trí nhớ mất
hết. Hắn sẽ quên hết. Hắn không cần nhớ tên hắn là gì, tại sao hắn lại phải
vào đó. Tất cả dĩ vãng của hắn đều biến mất, trong óc hắn chỉ con một
khoảng trống. Hắn quên tất cả những gì hắn đã học được, quên cả những
thói quen thường ngày. Hắn sẽ không bao giờ còn...nhớ lại bất cứ một
chuyện gì. Hắn sẽ sống như một con vật, chỉ còn biết tìm ăn khi thấy đói,
tìm uống khi thấy khát, mệt thì lăn ra ngủ. Y như một con vật. Tôi đã thấy
có những người chỉ sau bẩy ngày bị trừng phạt trong đó đã mất trí. Có
người chống cự được lâu hơn. Người chống cự lâu nhất từ trước tới giờ mà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.