VÒNG XOÁY TỘI ÁC - Trang 196

Bức thứ còn vài dòng nữa: một lời yêu cầu năm mươi nghìn đô la tiền

mặt, hướng dẫn cách đóng gói và địa chỉ chuyển tiền người nhận là ‘M.L.
Black’ tại một địa chỉ ở Chicago.

“M.L. Black à?” Loogan nói.

“Tôi biết,” Beccanti nói, “Cũng khá tinh ranh. Tôi đồ rằng chẳng có ai

tên là Black ở địa chỉ đó. Chắc đây chỉ là một cửa hiệu cho thuê hòm thư
thôi.”

Loogan lật sang mặt sau, như thể bức thư còn dài thêm. Anh nhìn vào

chiếc phong bì. Nó được đóng dấu bưu điện Chicago, có ghi thời gian sau
khi Sean Wrentmore chết một tuần.

“Tôi muốn hỏi anh điều này,” Beccanti nói, “Anh có nghĩ rằng Laura đã

nói với anh tất cả những gì cô ấy biết không?”

Loogan sốt ruột vung vẫy lá thư. “Để tôi nghĩ đã. Tôi đang cố tìm hiểu

thứ này có nghĩa là gì.”

Beccanti cười nhỏ mà cay độc. “Tôi có thể cho anh biết nó nghĩa là gì,

David ạ. Nó có nghĩa là chúng ta vẫn chưa xong việc, chưa biết tất cả
những điều cần biết. Chúng ta phải tính toán sẽ làm gì tiếp theo.”

Anh ta đứng lên khỏi ghế, đưa tay ra lấy lá thư và chiếc phong bì.

“Sao anh không dậy mặc quần áo đi nhỉ?” Anh ta nói, “Tôi sẽ chờ anh

dưới nhà.”

Người đàn ông tự xưng là David Loogan lúc nào cũng hoảng hốt, nhưng

anh ta đã học được cách che giấu điều đó. Anh không thích ra ngoài vào
ban đêm, nhưng anh đã đi mua một chiếc xẻng khi Tom nhờ vả mình. Anh
không ưa gì độ cao, hay những bãi đỗ xe, vậy mà anh đã đi cùng Laura
Kristoll lên tận tầng thượng của bãi đỗ xe mà nói chuyện với cô về Tom.

Anh không thích những cánh cửa mở, chúng làm anh cảm thấy dễ bị tấn

công. Nhưng anh cũng không thích những cánh cửa đóng, vì anh chẳng thể
biết được đằng sau chúng có gì. Anh để cánh cửa tới phòng tắm nửa đóng
nửa mở lúc vào đó rửa mặt sau khi Michael Beccanti đã xuống dưới nhà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.