VÒNG XOÁY TỘI ÁC - Trang 199

chộp lấy mấy tấm giẻ lau bát trong ngăn kéo, lấy áo khoác, quay trở lại
phòng khách, ném chiếc áo khoác lên giữa cầu thang. Quay lại ghế sofa, cúi
xuống bên cạnh Beccanti, anh nhẹ nhàng gỡ tay anh ta khỏi bụng và ấn
những tấm giẻ vào vết thương. Anh cởi thắt lưng của Beccanti, kéo nó lên
giữa lưng khiến anh ta kêu lên một tiếng rồi khóa chặt lại bên trên những
tấm giẻ.

Vẫn giữ lực ấn nhẹ trên cổ và chặt ở vùng bụng, Loogan theo dõi tình

trạng của Michael Beccanti. Hai mắt Beccanti nhắm lại, hơi thở ngắn như
của một đứa trẻ đang say ngủ.

Ánh đèn nhấp nháy in lên trên bức tường đằng sau ghế sofa. Loogan

không tính thời gian, nhưng cũng khá nhanh. Anh ngoái nhìn qua vai và
thấy chiếc xe cấp cứu qua cửa sổ. Chỉ mới có đèn, không thấy còi hụ,
chứng tỏ không có xe cảnh sát. Anh tin rằng họ sẽ không cử xe cảnh sát tới
vì một ca đau tim.

Có tiếng đập cửa bên ngoài và tiếng gọi. Loogan nói lời từ biệt Michael

Beccanti, đặt tay anh lên mái tóc bù xù của anh ta.

Thế rồi anh túm lấy chiếc áo khoác, cẩn thận để chỉ nắm lấy mặt trong,

và biến mất trên gác. Anh tắt công tắc đèn hành lang.

Anh vào phòng tắm đầu tiên, làn nước chảy qua tay anh nhuộm một màu

hồng. Có máu trên áo sơ mi và đầu gối chiếc quần dài. Dấu vết trên quần
không đến nỗi tệ lắm. Anh quay lại phòng ngủ. Ở đó anh thay một chiếc áo
mới.

Có tiếng của một người đàn ông và một người phụ nữ ở tầng dưới. Họ đã

tìm được Beccanti. Loogan lắng nghe trong khi nhét quần áo từ từ vào túi
xách.

Đầu tiên là một câu bỡn cợt: “Đây đâu phải là đau tim,” người đàn ông

nói.

Người phụ nữ gọi một xe cảnh sát, có lẽ là qua bộ đàm cầm tay. Cô nhận

được lời đáp, một đơn vị cảnh sát đang trên đường tới.

“Anh có nghe thấy tôi nói không? Tên anh là gì?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.