“Tôi e là chưa.”
“Thật là vô lý,” Hideaway nói. “Chúng tôi sẽ kiếm cho cậu một luật sư,
ai đó biết cách làm việc với cảnh sát.”
“Nate nói đúng đấy,” Hifflyn nói. “Laura này, sao cô không gọi cho Rex
Chatterjee nhỉ?”
“Tôi không đến đây vì cần luật sư,” Loogan nói. “Chúng ta ngồi xuống
đã.”
Laura chạm tay mình vào tay anh. “David, để em gọi cho ông ta nhé.”
“Tôi không có nhiều thời gian,” Loogan nói. “Xe tôi được đỗ gần đây.
Nếu cảnh sát nhìn thấy, họ sẽ đoán ra tôi đang ở đâu. Nhưng giờ còn điều
này…”
Hideaway cắt ngang: “Vớ vẩn quá. Sao cứ phải trốn chui trốn lủi như tội
phạm thế.”
“Có điều này tôi phải nói với các vị,” Loogan nói. “Đó là lí do duy nhất
mà tôi tới đây, để cảnh báo mọi người.”
Anh kéo một chiếc ghế gỗ cạnh bàn và ngồi xuống. Mọi người cũng làm
theo, quay trở lại chỗ ngồi.
“Anh muốn cảnh báo chúng tôi?” Casimir Hifflyn hỏi, “Anh đang nói về
chuyện gì?”
“Tôi muốn nói về những sự việc rành rành trong hai tuần qua. Tom,
Adrian Tully, Michael Beccanti. Có kẻ đang lần lượt tìm giết những người
làm việc ở tòa soạn Gray Streets.”
Loogan cúi mặt xuống khi nói câu này, giờ anh ngẩng lên và thấy cặp
mắt xanh của Laura đang nhìn mình chăm chú.
“Tôi không tin chuyện này chỉ tới đây là kết thúc,” anh nói. “Tất cả
chúng ta đều đang gặp nguy hiểm.” Anh lừ mắt nhìn khắp lượt mọi người
quanh bàn. “Cảnh sát đang đi chệch hướng. Họ bị cuốn theo vụ Sean
Wrentmore. Ban đầu tôi cũng tưởng anh ta là một phần của vụ này. Nhưng
tôi đã nhầm. Wrentmore là một vụ việc riêng lẻ. Adrian Tully đã giết anh