VỤ ÁM SÁT ÔNG ROGER ACKROYD - Trang 102

Poirot đã đề phòng trước, bùn vẫn cuộn xoáy lên, cuối cùng ông ấy đành
phải rút tay không lên.

Ông ta tiếc rẻ nhìn mảng bùn dính trên cánh tay. Tôi đưa chiếc khăn mùi

xoa của mình cho vị thám tử, ông cầm lấy và cảm ơn rối rít. Blunt liếc nhìn
đồng hồ của mình, nói, “Sắp tới giờ ăn rồi. Chúng ta nên quay vào nhà thôi.”

“Ông ăn trưa cùng chúng tôi luôn chứ, ông Poirot?” Flora mời. “Tôi rất

mong ông gặp mẹ tôi. Bà ấy… rất mến Ralph.”

“Tôi rất sẵn lòng,

thưa cô

.” Thân hình nhỏ bé của ông khẽ cúi xuống.

“Và ông cũng ở lại chứ, bác sĩ Sheppard?”
Tôi lưỡng lự, nhưng do tò mò muốn đi nên tôi chấp nhận lời mời luôn mà

không cần vòng vo khách sáo.

“Ờ, được!”
Mọi người cùng đứng dậy, đi về phía ngôi nhà, Flora và Blunt đi trước.
“Nhìn mái tóc mà xem.” Poirot nói nhỏ với tôi, nhìn về phía Flora gật gù.

“Tóc vàng óng ả! Họ sẽ là một đôi rất đẹp. Cô ấy và anh chàng Đại úy da
ngăm, cao ráo Paton ấy. Có phải không?”

Tôi hiếu kỳ nhìn ông thám tử, nhưng ông ấy lại đang bận ca cẩm khe khẽ

về mấy giọt nước nhỏ dính trên cổ tay áo. Người đàn ông này đôi khi làm tôi
liên tưởng đến một con mèo. Mắt màu xanh lá và cả thói tỉ mỉ tẩn mẩn nữa.

“Thế mà lại thành công cốc.” Tôi nói, ra chiều thông cảm. “Tôi tự hỏi

dưới ao có cái gì vậy?”

“Ông có muốn xem không?” Poirot chợt hỏi.
Tôi nhìn ông ta chòng chọc, và nhận lại một cái gật đầu.
“Bạn hiền của tôi ơi.” Ông ta nói nhỏ, vẻ hờn trách. “Hercule Poirot này

không bao giờ liều đặt cược y phục chỉnh tề của mình mà không biết chắc sẽ
đạt được mục tiêu. Làm thế thì thật lố bịch và ngu ngốc. Mà tôi thì không
bao giờ lố bịch.”

“Nhưng ông rút tay không lên mà.” Tôi vặn lại.
“Nhiều khi cũng cần thận trọng lời ăn tiếng nói và việc làm. Ông có bao

giờ nói hết mọi thứ, tất tần tật mọi thứ, cho bệnh nhân của mình không, bác

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.