VỤ ÁM SÁT ÔNG ROGER ACKROYD - Trang 110

tiếng một - “cuối cùng ông ấy lại chịu để lại từng đó tiền, những một ngàn
bảng, tưởng tượng mà xem, một ngàn bảng, cho người đàn bà đó.”

“Người đàn bà nào cơ?” Tôi ngơ ngác.
“Thì là cô Russell chứ ai. Cô ta có cái gì đó rất ám muội, tôi vẫn nói thế

luôn. Nhưng Roger cấm có chịu để lọt tai một câu dị nghị không hay nào về
cô ấy. Cứ nói cô ấy là cái gì mà có bản lĩnh mạnh mẽ, rằng là ông ấy ngưỡng
mộ và kính trọng cô ta. Ông ấy cứ luôn miệng ca tụng cô ta hết chính trực,
rồi lại độc lập với có đạo đức gì gì đó. Tôi thì tôi thấy cô quản gia này có
điều gì đó rất đáng ngờ. Cô ta chắc chắn đã tìm mọi cách để cưới bằng được
Roger. Nhưng tôi đã kịp ngăn chặn âm mưu này. Cho nên cô ta luôn căm
ghét tôi. Hiển nhiên rồi. Tôi thừa sức nhìn thấu được hết tâm can cô Russell
đó.”

Tôi bắt đầu tính đường cắt cơn tỉ tê bất tận của bà Ackroyd và tránh đi

chỗ khác.

Thật may đúng lúc đó ông Hammond bước ra chào tạm biệt, vô tình ứng

cứu kịp thời. Tôi lập tức nắm lấy cơ hội, đứng dậy nói, “Về cuộc điều tra
chính thức. Các vị muốn nó được tiến hành ở đâu? Ở đây hay quán Heo
rừng
?”

Bà Ackroyd nhìn tôi há hốc miệng, “Cuộc điều tra?” Bà hỏi tôi, mặt đầy

vẻ khiếp hãi. “Nhưng chắc chắn sẽ không phải điều tra rồi mà?”

Ông Hammond giả vờ vừa ho khan vừa nói nhỏ ngắn gọn, “Chuyện đó

không thể tránh khỏi đâu. Trong tình cảnh như thế này.”

“Nhưng chắc chắn bác sĩ Sheppard có thể dàn xếp ổn thỏa…”
“Khả năng thu xếp của tôi cũng chỉ có hạn.” Tôi lạnh nhạt đáp.
“Nếu cái chết của ông ấy chỉ là do tai nạn…”
“Ông ấy bị giết, bà Ackroyd ạ.” Tôi vẫn lạnh lùng nói.
Bà ấy lại thút thít khóc.
“Giả thuyết tai nạn đó chẳng đứng vững được một phút đâu.”
Bà Ackroyd giương đôi mắt đau đớn nhìn tôi. Tôi chẳng có hơi sức đâu

mà dung túng cho cái thói sợ phiền hà ngu ngốc của bà ta nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.