VỤ ÁM SÁT ÔNG ROGER ACKROYD - Trang 125

“Tôi đồng ý với ông ấy.” Caroline nghiêm trọng trở lại. “Và tôi còn

truyền đạt lại ông ta hay về tình hình thiên hạ đã bàn luận thế nào về chuyện
này.”

“Caroline.” Tôi gắt lên. “Chị có kể cho ông Poirot những gì chị nghe lỏm

được trong rừng hôm nọ không?”

“Tôi có nói chứ.” Caroline dương dương tự đắc.
Tôi đứng lên và bắt đầu đi đi lại lại, và cuối cùng quay sang bà chị, dằn

từng tiếng, “Em hy vọng là chị nhận thức được mình đang làm gì. Chị đang
tròng dây thòng lọng vào cổ của Ralph Paton đấy, lần này cậu ấy chết chắc
rồi.”

“Không hề.” Caroline nói, không có vẻ gì là bối rối. “Tôi còn ngạc nhiên

vì cậu vẫn chưa nói với ông ấy việc này.”

“Vì em biết cân nhắc xem những gì nên chia sẻ những gì không.” Tôi nói.

“Em rất thương thằng bé đó.”

“Thì tôi cũng vậy. Chính vì thế mà tôi mới bảo cậu đang nói năng vô lý.

Tôi không tin là Ralph làm chuyện đó, và do vậy sự thật không thể nào ảnh
hưởng đến cậu ấy, và chúng ta phải dốc sức mà giúp ông Poirot điều tra.
Sao, thử nghĩ mà xem, rất có khả năng là Ralph ra ngoài với chính cô gái đó
vào đêm xảy ra án mạng, và nếu là vậy, thì cậu ấy đã có bằng chứng ngoại
phạm rành rành rồi.”

“Nếu cậu ấy có bằng chứng ngoại phạm rõ như vậy, thì tại sao cậu ấy

không ra trình diện và khai rõ như thế?” Tôi bẻ lại

“Có thể do sợ kéo cô gái đó vào rắc rối.” Caroline cũng không vừa.

“Nhưng nếu ông Poirot tìm ra được cô ta, và thuyết phục cô ấy hiểu đó là
trách nhiệm của cô ấy, thì cô ta sẽ tự nguyện ra trình diện và giải oan cho
Ralph.”

“Chị đang tưởng tượng một câu chuyện thần tiên lãng mạn để huyễn hoặc

bản thân thì có. Chị đọc quá nhiều mấy cuốn tiểu thuyết nhảm nhí rồi đấy
Caroline. Em đã bảo chị bao lần rồi.” Tôi thả phịch người xuống ghế lần
nữa, hỏi, “Ông Poirot có hỏi thêm gì nữa không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.