VỤ ÁM SÁT ÔNG ROGER ACKROYD - Trang 15

nhưng ngay sau đó, tôi nhận ra mình phán xét sai về cô. Cô có nhắc qua đến
chuyện buồn này, nhưng chỉ có vậy. Dĩ nhiên, lúc ấy cô Russell có tỏ ý nấn
ná và dường như muốn trò chuyện thêm. Sau cùng, cô lên tiếng, “Vậy thì,
cảm ơn bác sĩ rất nhiều về chai dầu xoa bóp này. Dù tôi không tin là nó sẽ có
tác dụng.”

Tôi cũng không tin là thế, nhưng vì trách nhiệm nghề nghiệp nên vẫn cam

đoan tác dụng của chai thuốc với cô. Xét cho cùng thì nó cũng chẳng có hại
gì, vả lại bán hàng nào rao hàng đó thôi.

“Tôi chẳng tin mấy thứ thuốc men này,” cô Russell liếc nhanh qua dãy

thuốc của tôi, có ý coi thường. “Thuốc rất có hại. Cứ xem thói quen dùng
cocaine là biết.”

“Thật ra, nếu lại nói đến chuyện này…”
“Giới thượng lưu rất thịnh thói ấy.”
Chắc chắn là cô Russell hiểu rõ về giới thượng lưu hơn tôi rồi. Thế nên

tôi chẳng định tranh cãi với cô về ý này.

“Bác sĩ hãy thử nói xem, giả sử ngài là con nghiện của thuốc, thì có cách

nào chữa được không?”

Câu hỏi này thì chẳng thể trả lời qua quít được. Tôi đành phải giảng giải

một lúc về chủ đề này trong khi cô Russell lắng nghe chăm chú. Tôi vẫn
nghi cô đang đào bới thông tin về vụ bà Ferrars.

“Giờ lấy ví dụ như Veronal đi…” Tôi tiếp tục.
Nhưng, bỗng dưng Russell dường như không quan tâm đến Veronal nữa.

Thay vào đó, cô đổi chủ đề và hỏi tôi liệu có thật là có mấy loại thuốc độc
nào đó quá hiếm đến mức khó có thể nghiên cứu được.

“A! Vậy ra cô có đọc mấy truyện trinh thám.” Tôi đáp.
Russell thừa nhận.
Tôi nói tiếp, “Trong truyện trinh thám rất hay xuất hiện một loại độc dược

hiếm nào đó, có thể là từ Nam Mỹ, chưa ai từng nghe về nó, một loại thuốc
độc mà các bộ tộc hoang dã hay dùng để tẩm vào mũi tên. Nó sẽ khiến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.