VỤ ÁM SÁT ÔNG ROGER ACKROYD - Trang 158

“Ngồi đi bạn hiền. Ngồi chiếc ghế lớn này nhé? Hay chiếc nhỏ này vậy?

Phòng có nóng quá không?”

Thú thực là tôi thấy nó hơi ngột ngạt, nhưng vẫn lịch sự nói không sao.

Các cửa sổ đều đóng, và lửa trong lò thì cháy ngùn ngụt. Poirot nhận xét,
“Người Anh các vị bị nghiện không khí thoáng mát. Không khí trong lành
thì ở ngoài trời có sẵn rồi đấy thôi. Sao lại còn đem vào trong nhà làm gì?
Nhưng thôi ta không nói ba cái chuyện tầm phào đó nữa. Ông có gì cho tôi,
phải không?”

“Có, có hai thứ. Một là… cái này… chị tôi gửi.” Tôi nói, tay đưa ra lọ

mứt sơn trà.

Quý cô

Caroline mới tử tế làm sao. Bà ấy có nhớ lời hứa. Thế còn điều

thứ hai?”

“Thông tin cho ông, hay đại để thế.”
Tôi kể lại cho ông ta cuộc nói chuyện với bà Ackroyd. Ông ta chăm chú

lắng nghe, nhưng có vẻ không được hứng thú lắm. Sau cùng ông ta trầm
ngâm nói, “Nó làm sáng tỏ được tình hình lúc đó. Và dựa vào đó ta có thể
chứng thực lời khai của cô quản gia. Ông có nhớ không, cô ấy nói nhìn thấy
nắp tủ bạc mở và đã đóng nó lại khi đi ngang qua.”

“Thế còn lời khai của cô Russell rằng cô ấy vào phòng tiếp khách để kiểm

tra hoa có tươi không thì sao?”

“A! Ngay từ đầu chúng ta đâu có tin lời ngụy biện đó mà, có phải không

bạn hiền? Hiển nhiên đó chỉ là cái cớ cô ta bịa ra trong lúc vội vã để giải
thích cho sự hiện diện của mình mà thôi. Điều này quá rõ rồi, lẽ ra ông
không cần hỏi lại mới phải. Tôi đã nghĩ đến khả năng thái độ lo âu của cô ta
có thể là do cô ấy có ý đồ lấy cái gì đó ở trong chiếc tủ bạc, nhưng giờ tôi
nghĩ chúng ta phải tìm nguyên nhân khác thôi.”

“Vâng. Cô ta đã ra ngoài gặp ai và vì sao?” Tôi nói.
“Ông cho là cô ta ra ngoài gặp ai đó sao?”
“Tôi nghĩ vậy.”
Poirot gật đầu, trả lời với vẻ tư lự, “Tôi cũng vậy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.