VỤ ÁM SÁT ÔNG ROGER ACKROYD - Trang 186

“Một cô gái ưa mạo hiểm!” Caroline dài giọng khinh bỉ. “Mà nếu nói đến

các cô gái ưa mạo hiểm…”

Chị ấy bỗng bỏ lửng câu.
“Thì sao?” Tôi nói, hơi tò mò.
“Không có gì. Nhưng tôi có thể tìm ai đó sống cách đây không đến một

trăm dặm.”

Rồi Caroline quay phắt sang Poirot.
“James cứ khăng khăng là ông tin kẻ nào đó trong nhà ấy đã xuống tay

giết người. Tôi chỉ có thể khẳng định một điều, đó là ông sai rồi.”

“Tôi không thích mình sai.” Poirot nói. “Đó không phải là, nói thế nào

nhỉ,

công việc

của tôi?”

“Tôi đã nắm được những thông tin khá rõ ràng,” Caroline chẳng thèm để

tâm đến lời ông ta vừa nói, vẫn tiếp tục, “nhờ James và những người khác.
Theo như những gì tôi nhận thấy, chỉ có hai người có thể có cơ hội làm vậy.
Ralph Paton và Flora Ackroyd.”

“Chị Caroline của em ơi…”
“Nào, James, không được chen ngang. Tôi biết mình đang nói gì. Parker

đụng cô ta ở ngoài cửa đúng không? Anh ta đâu có nghe được ông bác chúc
cô ta ngủ ngon đâu. Có thể Flora đã giết ông ta ngay lúc đó.”

“Caroline!”
“Tôi đâu có nói là cô ta chắc chắn đã làm đâu, James. Tôi chỉ nói là có thể

thôi mà. Thật ra, dù đúng là Flora cũng có mắc bệnh của các cô gái trẻ bây
giờ, ngông nghênh kiêu ngạo và chẳng biết kính trên nhường dưới, nhưng
tôi cũng chẳng bao giờ tin người liễu yếu đào tơ như cô ta đủ sức giết nổi
một con gà. Tuy nhiên sự thật thì cứ bày ra đấy. Anh Raymond và Thiếu tá
Blunt có bằng chứng ngoại phạm. Bà Ackroyd cũng có nhân chứng lúc đó.
Ngay cả cái cô Russell hình như cũng có chứng cớ ngoại phạm nữa là, phải
nói là số cô quản gia này đúng là may thật. Vậy còn lại ai? Chỉ còn mỗi
Ralph và Flora! Và các vị muốn nói gì thì nói, tôi là tôi không tin Ralph
Paton là một kẻ giết người. Chúng tôi biết rõ thằng bé đó từ nhỏ tới giờ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.