VỤ ÁM SÁT ÔNG ROGER ACKROYD - Trang 206

CHƯƠNG 20

CÔ RUSSELL

Thanh tra Raglan như vừa chịu một cú sốc nặng nề.

Tất nhiên ông ấy cũng chẳng tin gì vào lời nói dối anh hùng cứu mỹ nhân

của Blunt. Raglan ca cẩm không ngừng trên đường trở về làng.

“Thế là hỏng hết, thay đổi tất cả mọi thứ, tất tần tật. Không biết là ông đã

bao giờ nghĩ đến điều này chưa,

thưa ông

Poirot?”

“Tôi cũng nghĩ thế, phải, tôi cũng nghĩ vậy. Ông cũng thấy đấy, tôi thì tôi

có thời gian làm quen với ý nghĩ này rồi.”

Còn thanh tra Raglan chỉ mới được chứng kiến câu chuyện bày ra trước

mắt mình cách đây nửa giờ, quay sang nhìn Poirot khó chịu. Rồi ông ta lại
trở về với bài ca thán cho công sức điều tra đã đổ sông đổ bể của mình:

“Giờ mấy cái bằng chứng ngoại phạm ấy. Coi như vứt đi! Hỏng hẳn. Phải

làm lại từ đầu hết. Tìm hiểu xem chính xác từng người một đang làm gì từ
chín giờ ba mươi trở đi. Chín giờ ba mươi - giờ ta sẽ chuyển sang tập trung
vào mốc thời gian đó. Ông đã đúng về gã thanh niên Kent ấy - chúng tôi
trước mắt sẽ chưa cho thả cậu ta ngay. Giờ để tôi xem xem - chín giờ bốn
mươi lăm ở quán Dog and Whistle. Nếu chạy nhanh cậu ta có thể đến nơi
trong vòng mười lăm phút. Chỉ còn khả năng giọng người đàn ông nói
chuyện với ông Ackroyd mà anh Raymond nghe được là của cậu ta - đòi tiền
và bị ông Ackroyd từ chối. Nhưng còn có một tình tiết chưa rõ ràng - anh ta
chắc chắn không phải là người đã gọi điện tối hôm đó. Nhà ga nằm cách
Fernly nửa dặm theo hướng ngược lại, nghĩa là hơn một dặm rưỡi tính từ
Dog and Whistle, và anh chàng Kent đó vẫn còn ở quán cho đến mười giờ
mười. Cú điện thoại chết tiệt! Cứ đến đây là bị hóc.”

“Quả đúng là thế. Thật là khó hiểu.” Poirot đồng tình. “Chỉ có khả năng là

Đại úy Paton đã trèo vào phòng dượng mình và phát hiện ông ấy đã bị giết,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.