VỤ ÁM SÁT ÔNG ROGER ACKROYD - Trang 219

không thì lại là một vấn đề khác đấy.”

Caroline chỉ nhìn tôi ra chiều thông cảm, theo kiểu một con chiên tử vì

đạo đang hưởng thụ cái chết cao cả mà dân ngoại đạo như tôi không hiểu
được.

“Cậu cứ kín đáo thái quá, James ạ. Cậu ghét chuyện trò hay chia sẻ tin tức

với người khác, rồi cậu lại nghĩ mọi người ai cũng phải như cậu. Tôi thấy
mình chẳng bắt ép ai phải mở mồm bao giờ cả. Ví dụ nếu chiều nay ông
Poirot có sang đây như đã hứa, thì có nằm mơ tôi cũng không thất lễ đến
mức thắc mắc với ông ấy về vị khách đến Larches sáng sớm nay là ai.”

“Sáng sớm nay sao?” Tôi hỏi.
“Rất sớm nhé. Trước cả người giao sữa. Đúng lúc tôi đang vô tình liếc

nhìn ra cửa sổ, tại cái màn gió tự nhiên đung đưa. Là một người đàn ông.
Ông ta ngồi trong một chiếc xe đóng cửa kín mít, người trùm khăn áo sù sụ.
Tôi chẳng thể thấy được gương mặt ông ta. Nhưng để tôi nói cậu nghe suy
đoán của tôi, rồi cậu xem, tôi sẽ lại đoán đúng lần nữa.”

“Chị đoán là ai?”
Caroline chợt hạ giọng, làm vẻ bí ẩn.
“Một chuyên gia Nội vụ.” Chị ấy thì thầm.
“Một chuyên gia Nội vụ.” Tôi ngạc nhiên nhắc lại. “Ôi trời ơi chị

Caroline!”

“Cứ nhớ lấy lời tôi, James, rồi cậu sẽ thấy, lần này tôi lại đoán đúng cho

mà xem. Cái cô Russell đó đến đây hôm thứ Sáu vì mấy lọ thuốc độc của
cậu. Roger Ackroyd có lẽ chỉ đơn giản bị bỏ độc trong thức ăn tối ngày hôm
đó.”

Tôi cười phá lên.
“Thật ngớ ngẩn.” Tôi kêu lên. “Ông ấy bị đâm vào cổ. Chị cũng biết thế

mà.”

“Bị đâm sau khi chết, James ạ, để đánh lạc hướng.” Caroline vẫn quả

quyết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.