VỤ ÁM SÁT ÔNG ROGER ACKROYD - Trang 25

đi rêu rao mọi chuyện một cách bừa bãi thế này à?” Tôi nói thẳng.

“Thật ngớ ngẩn. Mọi người đều có quyền biết chuyện. Tôi tự thấy mình

có bổn phận nói cho họ biết. Chưa kể ông Ackroyd còn tỏ ra biết ơn tôi nữa
cơ.”

“Thật sao?” tôi khơi gợi, rõ ràng là sắp có thêm chuyện để nói.
“Tôi nghĩ là ông ấy đã đến thẳng quán Heo rừng, nhưng nếu đúng như thế

thì ông ấy sẽ không gặp Ralph ở đó đâu.”

“Không ư?”
“Không. Vì lúc tôi về nhà bằng lối đường rừng…”
“Chị băng qua rừng?” Tôi chen ngang.
Mặt Caroline ửng đỏ.
“Hôm nay đẹp trời mà.” Chị cảm thán. “Tôi muốn đi lòng vòng một chút.

Giờ đang mùa thu, rừng cây lá đỏ, phong cảnh tầm này là đẹp nhất trong
năm đấy.”

Caroline chẳng bao giờ thèm đặt chân vào rừng, bất kể là mùa nào. Bình

thường chị vẫn nói đi vào cái chốn ấy chỉ tổ dơ chân, rồi còn bao nhiêu thứ
khó chịu có thể rớt xuống đầu mình. Không, chắc chắn lúc ấy máu sục sạo
nhà chồn đã nổi lên nên chị mới dám chui vào rừng như thế. Khu rừng nằm
bên rìa làng King’s Abbot, tiếp giáp với Biệt thự Fernly. Vào trong đấy, bạn
có thể dễ dàng được trò chuyện với một cô gái mờ ảo nào đó mà cả làng
không ai thấy trừ bạn.

“Rồi sao nữa?” Tôi gợi chuyện.
“Như tôi đã nói rồi đó, tôi đang đi vào rừng để về nhà thì bỗng dưng tôi

nghe có tiếng nói.”

Caroline dừng lại.
“Rồi thì?”
“Một là giọng của Ralph Paton, tôi nhận ra được ngay. Còn giọng kia là

của một cô gái. Tất nhiên là tôi không có ý nghe lén.”

“Hẳn thế rồi.” Tôi xen vào, châm chọc tán thành. Tuy nhiên, một lần nữa,

châm chọc lại vô hiệu với Caroline.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.