VỤ ÁM SÁT ÔNG ROGER ACKROYD - Trang 41

Rồi Ackroyd nhìn thẳng vào mắt tôi, “Ông không tin vào linh cảm sao?”
“Ồ có chứ, tôi tin, theo một mức độ nào đó thì có. Nếu quả đúng là có lời

nhắn từ bà ấy, như ông đã nói thế…” Tôi chững lại. Cánh cửa phòng mở êm
ru không một tiếng động và Parker bước vào, trên tay là một chiếc khay có
vài bức thư trên đó.

“Thư cho buổi tối, thưa ngài.” Ông ta nói rồi trao khay cho Ackroyd.
Trước khi rút êm, ông quản gia còn kịp thu dọn các tách cà phê đã dùng

xong.

Sau một hồi lơ đãng tâm trí vì mải quan sát Parker, tôi quay trở về với

Ackroyd. Nhưng lúc này trông ông ta như bị hóa đá, mắt dán chặt vào một
phong thư xanh dài, tay chợt buông thõng khiến những lá thư còn lại rơi
xuống sàn. Ông ta run rẩy thì thầm, “Là chữ của bà ấy. Chắc chắn đêm qua
bà ấy đã ra ngoài và gửi nó, ngay trước khi… trước khi…”

Không kịp nói nốt câu, Ackroyd vội xé phong bì thư và rút ra một xấp

giấy dày. Ông ngẩng phắt lên, “Ông chắc là đã đóng cửa sổ chưa?”

“Chắc chắn.” Tôi ngạc nhiên. “Sao vậy?”
“Cả buổi tối hôm nay tôi có cảm giác rất lạ là mình đang bị theo dõi rình

mò. Cái gì vậy…”

Ackroyd quay ngoắt lại. Tôi cũng quay theo. Cả hai đều có cảm tưởng đã

nghe thấy âm thanh phát ra từ then cửa, rất khẽ. Tôi bước thẳng ra và mở
hẳn cửa. Không có ai ngoài đó.

“Thần hồn át thần tính.” Ackroyd lẩm bẩm một mình. Ông mở tập giấy

dày trên tay, và khẽ đọc lên:

Roger yêu dấu của em,

Giết người là phải đền mạng. Em hiểu được điều ấy, em đã nhìn thấy

câu nói này hằn rõ trên gương mặt anh chiều nay. Nên em quyết định
sẽ chọn cánh cửa duy nhất còn mở ra cho em. Việc trừng phạt kẻ đã
đày đọa cuộc sống của em như địa ngục trần gian suốt một năm qua,
em đành để lại cho anh. Em đã không thể nói tên kẻ đó cho anh biết
chiều nay, nhưng em quyết định sẽ nói cho anh ngay bây giờ. Em không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.