VỤ ÁM SÁT ÔNG ROGER ACKROYD - Trang 47

Nhưng vẫn không tiếng trả lời. Tôi liếc qua vai, lưỡng lự, “Tôi không

muốn kinh động cả nhà.”

Hiểu ý, Parker bước ra và đóng cánh cửa từ đại sảnh mà chúng tôi mới đi

vào lúc nãy.

“Tôi nghĩ giờ không sao rồi, thưa ngài. Phòng bida ở phía bên kia toà nhà,

cả khu bếp và phòng ngủ của bà và cô nữa.”

Tôi gật đầu. Rồi tôi đập cửa thình thình lần nữa, sau đó phủ phục xuống,

gần như hét qua lỗ khóa, “Ackroyd, Ackroyd! Tôi Sheppard đây. Cho tôi
vào.”

Vẫn im lặng. Không hề có dấu hiệu cử động nào bên trong căn phòng

khóa kín. Tôi và Parker nhìn nhau.

“Nghe đây Parker.” Tôi nói. “Tôi sẽ phá cánh cửa này, mà tốt nhất là cả

hai chúng ta cùng làm. Tội vạ đâu tôi chịu.”

“Nếu ngài đã nói vậy.” Parker đáp, vẫn hơi bán tín bán nghi.
“Tôi nói thật đấy. Tôi thực sự lo ông Ackroyd đã gặp chuyện chẳng lành.”
Tôi nhìn quanh một lượt khắp hành lang, và nhấc lấy một chiếc ghế gỗ

lên. Parker và tôi mỗi người cầm một đầu, bắt đầu phang mạnh vào ổ khóa.
Một lần, hai lần, rồi ba lần. Đến cú đập thứ ba, cả hai đã lao bổ chửng vào
trong phòng.

Ackroyd vẫn ngồi nguyên như khi tôi rời đi, trên ghế bành, trước lò sưởi.

Đầu ông gục sang một bên, và hiện rõ ngay dưới cổ áo ông là một mảnh kim
loại sáng bóng, đâm ngập vào đó.

Tôi và Parker bước đến gần bên cơ thể đổ nghiêng, ông quản gia sững sờ,

miệng ngáp ngáp như bị hụt hơi, “Bị đâm từ đằng s… au. Ông ta thì thầm.
Thật kinh khủng…”

Rồi ông ta lôi khăn mùi xoa ra, lau chiếc trán lấm tấm mồ hôi, đoạn rón

rén vươn tay định chạm vào cán dao.

“Anh không được đụng vào đó.” Tôi gắt lên. “Gọi cho đồn cảnh sát ngay

đi. Báo với họ chuyện vừa xảy ra. Sau đó nói cho ông Raymond và Thiếu tá
Blunt biết.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.