VỤ ÁM SÁT ÔNG ROGER ACKROYD - Trang 63

“Vâng,” tôi bình thản. “Tôi đoán vậy.”
Tôi không hiểu tại sao mình lại bị coi như người thiểu năng như vậy. Tôi

đây dù sao cũng có đọc qua các truyện trinh thám, báo chí, và cũng là người
có tư chất khá. Giả sử trên cán dao mà có dấu vân chân thì đó mới là chuyện
đủ lạ thường để cho tôi phải á ố kinh ngạc.

Có vẻ như viên thanh tra hơi phật ý vì tôi không chịu rùng mình kinh sợ

như ông ta mong muốn. Cuối cùng ông ấy cầm chiếc tách sứ và mời tôi cùng
ông qua phòng bi da, không quên giải thích, “Tôi muốn xem liệu anh
Raymond có thể cho chúng ta biết được điều gì về con dao găm này không.”

Sau khi đã khóa cánh cửa ngoài hành lang lần nữa, cả hai đi thẳng sang

phòng bi da gặp Geoffrey Raymond. Viên thanh tra giơ tang vật lên, “Đã
nhìn thấy cái này bao giờ chưa, ngài Raymond?”

“Sao… tôi nghĩ là… tôi không nhầm thì đây là món đồ cổ mà Thiếu tá

Blunt tặng cho ông Ackroyd. Quà từ Ma-rốc, à không, Tuy-ni-di. Vậy hung
thủ hành hung bằng thứ đó sao? Quái lạ. Không thể thế được, làm gì có
chuyện trên đời này có hai con dao giống y hệt nhau. Tôi có thể đi tìm Thiếu
tá Blunt không?”

Chẳng đợi ai trả lời, anh ta đã rảo bước đi mất.
“Thật là một anh chàng tốt bụng.” Viên thanh tra đánh giá. “Anh ta có cái

gì đó rất thật thà và chất phác.”

Tôi đồng tình. Trong suốt hai năm Geoffrey Raymond làm thư ký cho

Ackroyd, tôi chưa thấy anh ta mất bình tĩnh hay tức giận bao giờ. Và như tôi
biết, anh ta cũng là thư ký có năng lực nhất từng làm cho Ackroyd.

Trong chốc lát, Raymond đã quay lại cùng Blunt, hào hứng nói, “Tôi nói

đúng rồi, đó chính là con dao Tuy-ni-di.”

“Thiếu tá Blunt vẫn còn chưa nhìn thấy nó cơ mà.” Thanh tra phản đối.
“Tôi đã nhìn thấy nó ngay từ khi bước vào hiện trường phòng làm việc.”

Vị Thiếu tá lặng lẽ lên tiếng.

“Vậy là ông đã nhận ra nó?”
Blunt gật đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.