VỤ ÁM SÁT ÔNG ROGER ACKROYD - Trang 72

tôi, luôn luôn là vậy. Nhưng vấn đề không phải ở chỗ đó, nếu tôi tham gia vụ
này, cô phải hiểu rõ một điều: Tôi sẽ theo nó đến cùng. Một con chó săn cự
phách thì không bao giờ từ bỏ vết mùi hương mà nó đã lần theo, xin hãy nhớ
điều này! Tôi e rồi đây cô sẽ ân hận mà ước rằng: giá mà mình đã để vụ án
này cho cảnh sát hạt ở đây giải quyết.”

“Tôi muốn biết sự thật.” Flora cương quyết nói, mắt nhìn thẳng vào mắt

ông ta.

“Toàn bộ sự thật?”
“Toàn bộ sự thật.” Cô gái đáp lại, không hề tỏ ra lung lạc.
“Vậy thì tôi chấp nhận.” Người đàn ông nhỏ con nhẹ nhàng nói. “Và tôi

hy vọng cô sẽ không phải hối hận vì những lời mình vừa nói. Nào, giờ hãy
thuật lại cho tôi toàn bộ diễn biến sự việc.”

“Để bác sĩ Sheppard nói cho ông thì tốt hơn.” Flora đề nghị. “Ông ấy

chứng kiến được nhiều chuyện hơn tôi.”

Như lời đề nghị, tôi lập tức đứng ra tường thuật tỉ mỉ từ đầu đến cuối câu

chuyện, gồm tất cả những gì tôi đã ghi nhận lại trước đó. Poirot lắng nghe
chăm chú, đôi chỗ xen vào một hai câu hỏi, nhưng phần lớn thời gian là ngồi
im lặng, mắt hướng lên trần nhà.

Tôi chọn thời điểm mình cùng viên thanh tra ròi khỏi Biệt thự Pernly tối

qua để kết thúc cho câu chuyện.

“Giờ thì,” Flora tiếp tục, “xin ông hãy kể cho ông Poirot đây tất cả mọi

thứ về Ralph.”

Tôi hơi chần chừ, nhưng bị ánh mắt như ra lệnh của Flora thúc ép, nên

đành phải thuật lại nốt chuyến viếng thăm của mình. Khi tôi sắp sửa chấm
dứt câu chuyện lần thứ hai, Poirot hỏi lại, “Ông đã ghé qua cái quán trọ,
quán Heo rừng đó, tối hôm qua trên đường về nhà sao? Tôi có thể hỏi chính
xác là tại sao ông làm vậy không?”

Tôi ngừng một giây, cẩn thận chọn lựa câu từ mình muốn nói, “Tôi nghĩ

nên có ai đó đến báo cho cậu ấy về cái chết của cha dượng. Sau khi rời

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.