VỤ ÁN - Trang 147

“Gói tất cả đống tranh đó lại. - Anh nói cắt ngang lời chàng ta đương

thao thao - Ngày mai gia nhân của tôi sẽ đến lấy”.

- Không cần phải làm thế. - Họa sĩ nói - Để tôi kiếm một người phu

khuân vác mang theo ông ta ngay bây giờ.

Rồi chàng nhoài người trên giường mở cửa.
- Ông anh cứ giẫm lên trên nệm, đừng ngại, - Chàng bảo - ai vào đây

cũng đều phải thế tất.

Chẳng cần phải có lời động viên ấy, K. cũng vẫn trèo qua giường không

nề hà; thậm chí anh còn giẫm chân vào chính giữa đống chăn, nhưng bỗng
nhìn ra ngoài cửa, anh giật mình lùi lại:

- Cái gì thế kia? - Anh hỏi họa sĩ.
- Ông anh ngạc nhiên về chuyện gì? - Họa sĩ cũng ngơ ngác hỏi - Đó là

các văn phòng tư pháp. Ông anh không biết là ở đây cũng có ư? Hầu hết
tầng nóc nhà nào cũng có các văn phòng ấy, tại sao ở đây lại không? Chính
xưởng vẽ của tôi nằm trong khu vực của tòa, nhưng tòa để cho tôi xử dụng.

K. sợ hãi vì thấy ở nơi đây cũng có lưu trữ các hồ sơ tư pháp, nhưng còn

khiếp đảm hơn vì thấy mình chẳng hiểu gì về tòa án cả. Theo anh, quy tắc
lớn đối với bị cáo là phải luôn luôn sẵn sàng đối phó mọi chuyện, đừng bao
giờ để bị bắt chợt, đừng bao giờ nhìn sang phải khi quan tòa ở bên trái, thế
mà anh lại cứ luôn luôn vi phạm chính cái quy tắc lớn này.

Một hành lang dài trải ra trước mắt anh, một luồng không khí lùa vào, so

với không khí trong xưởng vẽ thì còn mát mẻ hơn. Hai bên kê hai dãy ghế
dài, như trong nơi chờ đợi ở khu văn phòng tòa xử án của K. Cách bố trí
các văn phòng ấy hình như ở đâu cũng rập khuôn như nhau. Lúc ấy, người
tới không đông. Có một người đương ngồi, hay đúng hơn là nửa nằm nửa
ngồi trên mọt chiếc ghế dài, mặt vùi kín trong hai cánh tay và úp sùm sụp
xuống ghế; hình như ông ta đương ngủ; một người khác đứng trong cho
tranh tối tranh sáng ở tận đầu hành làng bên kia. K. lại quyết định trèo lên
giường, họa sĩ ôm bó tranh đi theo sau. Chẳng mấy chốc họ gặp một viên
mõ tòa - K. đã biết cách nhận ra các mõ tòa ở chiếc khuy vàng trên bộ áo
thường - và họa sĩ sai luôn hắn ta mang tranh cho K. ; K. không hẳn là đi
mà chỉ bước chệnh choạng, cầm khăn tay ép lên miệng. Hai người đã đến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.