VỤ ÁN - Trang 151

- Cố nhiên là thế, - Y trả lời anh - mà tại sao ông lại không tin?
- Tôi nghĩ là ông có thể có những lý do để không nói ra tên họ thật của

mình.

Anh cảm thấy đầu óc thoải mái như khi ta nói chuyện ở nước ngoài với

những người dân thường, chẳng hở ra điều gì bản thân ta mà chỉ thanh thản
nói đến các quyền lợi của kẻ đương cùng ta trò chuyện, khiến họ đề cao
dưới con mắt mọi người, nhưng để bù lại, ta muốn dứt ra khỏi họ lúc nào
thì dứt.

Đen trước văn phòng của luật sư Huld, K. dừng lại, mở cửa và quát bảo

thương gia vẫn đương ngoan ngoãn bước đi:

- Đi chậm chậm chứ, soi hộ nơi đây.
Nghĩ rằng Leni có thể nấp trong đó, anh cho lục lọi khắp các xó xỉnh,

nhưng căn phòng không có ai. Đen trước bức chân dung quan tòa, anh nắm
dải đeo quần ghìm cho thương gia đứng lại.

“Lão kia, ông biết là ai không?”, anh giơ tay trỏ và hỏi.
Còn thương gia thì giơ cây nến, hấp háy mắt nhìn lên và trả lời:
“Đó là một ông quan tòa”.
- Một vị đại pháp quan chứ? - K. vừa hỏi vừa đến đứng bên cạnh Block

để quan sát ấn tượng của y khi nhìn bức tranh. Thương gia ngước mặt lên
với vẻ khâm phục.

“Đó là một vị đại pháp quan”, y nói.
- Ông chẳng hiểu biết gì mấy. - K. bảo - Đây là viên thẩm phán nhỏ mọn

nhất trong số tất cả các viên thẩm phán nhỏ mọn trên đời này đấy.

- À! Bây giờ tôi nhớ ra rồi. - Thương gia vừa nói vừa nghiêng nghiêng

cây nến - Bản thân tôi cũng từng được nghe nói.

- Mà cố nhiên! - K. thốt lên - Tôi không nghĩ ra. Cố nhiên là ông đã biết

rồi!

- Sao lại thế? Sao lại thế? - Thương gia vừa hỏi vừa bị K. đẩy ra cửa.
Khi hai người ra đến ngoài hành lang, K. bảo y:
- Ông biết Leni nấp ở đâu không?
- Nấp à? Không; nhưng rất có thể cô ta ở trong bếp đương nấu cháo cho

ông luật sư.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.