VỤ ÁN - Trang 59

chưa được hỗ trợ. Viên mõ tòa liền xen vào và nói để làm yên lòng và động
viên ông:

- Ông đây chỉ đơn giản hỏi ông là ông đợi gì. Ông trả lời đi!
Tiếng nói của viên mõ tòa chắc là quen thuộc với ông ta hơn nên có hiệu

quả tốt hơn:

“Tôi đợi”, ông bẳt đầu nói rồi lại ngừng bặt.
Rõ ràng ông ta chọn cách mở đầu như thế là để trả lời câu hỏi được rành

mạch, nhưng tiếp theo lại không biết nói gì nữa. Vài bị cáo mon men đến
gần và đứng vây quanh; viên mõ tòa bảo họ:

“Dẹp ra, dẹp ra lấy lối đi”.
Họ hơi lùi lại, nhưng không về ngồi chỗ cũ. Song, người được hỏi đã có

thời giờ trấn tĩnh, thậm chí mỉm cười khi trả lời:

“Cách đây một tháng, tôi có đệ vài đơn lên tòa và tôi đợi tòa xét”.
- Ông có vẻ tốn công tốn sức quá. - K. nói.
- Vâng, - Người ấy nói - chẳng phải việc của tôi hay sao?
- Không phải ai cũng nghĩ như ông, ông cứ xem như tôi đây, cũng bị

buộc tội, nhưng quả thật có bao giờ tôi đệ trình đơn từ gì đâu. Ông nghĩ
rằng cần thiết phải như thế à?

- Tôi không biết chắc chắn.
Rõ ràng ông ta tưởng K. muốn đùa: chắc ông rất muốn rút lại hoàn toàn

câu trả lời của mình lúc nãy, vì sợ hớ lần nữa, nhưng thấy K. nhìn có vẻ sốt
ruột, ông chỉ nói:

- Về phần tôi, tôi đã đệ trình đơn từ.
- Ông hình như không tin là tôi bị buộc tội. - K. nói - Ồ! Thưa ông, có

chứ! Có tin chứ! Ông ta nói và hơi né sang một bên, nhưng câu trả lời của
ông chứng tỏ ông sợ nhiều hơn là tin.

- Ông không tin tôi ư? - K. hỏi.
Thái độ nhún nhường của người ấy khiến anh không chủ tâm mà nắm

lấy cánh tay ông như để bắt ông phải tin. Anh không muốn làm ông đau,
nên chỉ chạm vào tay ông nhè nhẹ, nhưng ông ta kêu rú lên như thế không
phải K. chỉ chạm khẽ bằng ngón tay mà dùng kim nung đỏ kẹp lấy ông vậy.
Tiếng kêu lố bịch đó khiến cho K. bực mình họ không tin anh là bị cáo kể

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.