VỤ ÁN - Trang 67

“Nói to lên”, anh thì thào, gục đầu xấu hổ về điều vừa nói, vì anh biết rất

rõ là họ nói đã khá to rồi.

Cuối cùng, như thể tường đột ngột nứt toác ra, một luồng không khí mát

lạnh thổi vào anh và anh nghe bên cạnh có người nói:

“Ông ấy khăng khăng một mực đòi đi ra, nhưng khi bảo cho ông ấy biết

cửa kia rồi, thì nhắc đi nhắc lại đến trăm lần, ông ấy vẫn trơ ỳ ra như cái
gốc cây”.

Lúc ấy mới biết là đã ra đến cửa; cô gái đã mở cửa cho anh. Anh bỗng

cảm thấy mình khỏe lại như thường và để thưởng thức luôn mùi vị của tự
do, anh bước ngay xuống một bậc thang, từ đấy anh chào từ biệt người đàn
ông và cô thiếu nữ đứng bên trên cúi xuống.

“Rất cám ơn”, anh nhắc lại.
Và anh bắt tay họ nhiều lần; anh chỉ thôi khi thấy họ chịu đựng có vẻ

khó nhọc làn không khí tương đối mát mẻ từ cầu thang lùa vào, vì đã quen
với bầu không khí trong các văn phòng. Họ hầu như không đáp lại được và
có lẽ cô gái đã ngã xỉu nếu anh không đóng vội cửa lại; anh còn đứng đấy
thêm một lúc nữa, rút cái gương trong túi áo, chải qua lại mái tóc, nhặt
chiếc mũ ở bậc thang dưới - chắc bác nhân viên chỉ dẫn đã ném xuống đấy
- rồi chạy xuống cầu thang thoăn thoắt đến nỗi anh hầu như phát sợ thấy
mình biến đổi như vậy. Sức khỏe cường tráng của anh chưa bao giờ gây
cho anh nỗi bất ngờ ấy; hay bây giờ cơ thể của anh muốn nổi loạn và sửa
soạn cho những giờ nỗi phiền muộn thuộc loại khác khi anh đã chịu đựng
được rất tốt những nỗi phiền muộn của vụ án? Có lẽ sắp tới anh phải đi
khám bệnh chăng? Dù sao đi nữa, anh dự định từ nay về sau sẽ sử dụng tốt
hơn những ngày chủ nhật của anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.