VỤ ÁN - Trang 72

Đó là một căn phòng vừa dài vừa hẹp với một cửa sổ duy nhất. Một bên

cửa ra vào có vừa đủ chỗ để kê chéo một chiếc tủ buy-phê, tất cả khoảng
trống còn lại choán bởi một cái bàn dài từ cửa ra vào tới sát chiếc cửa sổ
lớn do đó hầu như không thể đến bên cửa sổ được. Bàn đã bày biện cho
một số đông khách ăn, vì là chủ nhật nên hầu hết những người thuê nhà đều
ăn tại đấy.

Khi K. vào, cô Montag rời cửa sổ và theo mép bàn tiến tới đón anh; rồi

đầu vẫn thẳng đơ như mọi lần, cô bảo:

- Tôi không rõ là anh có biết tôi không?
K. cau mày nhìn cô:
- Có chứ, ở nhà bà Grubach từ lâu rồi mà.
- Vâng, nhưng tôi nghĩ là anh chẳng quan tâm gì lắm đến nhà trọ.
- Không.
- Anh ngồi xuống nhé?
Mỗi người mang một chiếc ghế tựa lại đầu bàn và ngồi đối diện với

nhau. Nhưng cô Montag lại đứng dậy ngay để đến lấy cái túi lưới cô bỏ ở
mép cửa sổ; cô trở lại, mấy đầu ngón tay đung đưa cái túi rồi nói:

- Tôi chỉ đơn giản có vài lời cô bạn tôi nhờ chuyển đến anh. Cô ấy muốn

đích thân đến, nhưng hôm nay cô ấy cảm thấy hơi mệt trong người, xin anh
thứ lỗi và vui lòng nghe tôi truyền đạt hộ. Vả chăng cô ấy không có thể cho
anh biết gì hơn ngoài những điều tôi sắp báo với anh đây; thậm chí tôi còn
nghĩ rằng tôi có thể nói với anh dài hơn là cô ấy nữa, vì tôi tương đối ít liên
quan hơn đến vụ này. Anh cũng không tin điều đó ư?

- Biết nói thế nào nhỉ? - K. đáp, mệt mỏi thấy cô Montag cứ nhìn chòng

chọc vào môi anh.

Có vẻ như cô tự ban cho mình cái quyền bá chủ ngay cả đối với những

lời anh sắp nói ra.

- Cô Bürstner chắc là không muốn cho tôi được tiếp chuyện riêng như

tôi đã xin với cô ấy?

- Chính thế, - Cô Montag nói - hay nói đúng hơn không phải hoàn toàn

như thế; anh diễn đạt tàn nhẫn quá. Nói chung, làm gì có cuộc tiếp chuyện
được chấp thuận hay bị khước từ. Nhưng có thể người ta xét thấy là vô ích

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.