VỤ ÁN - Trang 74

K. với cô Bürstner, và nhất là tầm quan trọng của cuộc trò chuyện mà K.
cầu xin, nhưng lại làm như là chính K. đã phóng đại tất cả; cần phải tỏ cho
cô ta thấy rằng cô đã đi lầm đường; K. không muốn phóng đại gì hết, anh
biết rằng Bürstner chỉ là một cô bé đánh máy không cưỡng lại lâu được với
anh. Đấy là anh chưa cố ý tính đến những điều bà Grubach cho anh biết về
cô. Chính vì suy nghĩ về tất cả, những điều ấy mà anh rời khỏi phòng với
cái gật đầu chào không nhận thấy được: anh muốn trở về phòng mình ngay
lập tức, nhưng tiếng cười khúc khích cù cô Montag làm cho anh nghĩ rằng
anh rất có thể dành cho cô ta cũng như cho đại úy Lanz một sự bất ngờ.
Anh nhìn khắp chung quanh, căng tai căng mắt nghe ngóng rình mò xem có
tiếng động nào báo trước chuyện bất thường hay không. Nhưng khắp nơi
đều bình lặng. Chỉ nghe tiếng trò chuyện từ phòng ăn vọng lại và tiếng bà
Grubach trong hành lang nhà bếp. Cơ hội xem chừng thuận lợi, K. đến gõ
cửa phòng cô Bürstner thấy chẳng có gì động tĩnh, anh lại gõ nữa, nhưng cả
lần này cũng không có ai trả lời. Cô ta ngủ hay đúng là mệt thật? Hay biết
đâu cô ta lẩn tránh vì linh cảm thấy gõ cửa nhè nhẹ như vậy chỉ có thể là K.
; K. cho rằng cô giả vờ đi vắng; anh lại gõ mạnh hơn, và khi thấy tiếng cốc
cốc chẳng có kết quả gì, anh liền mở cửa một cách thận trọng, với cảm giác
mình phạm lỗi, và tệ hơn nữa là phạm lỗi mà không được tích sự gì. Trong
phòng không có ai; hơn nữa nó không gợi nhớ lại bao nhiêu căn phòng mà
K. đã biết. Bây giờ, có hai chiếc giường kê dọc theo tường; gần cửa ra vào
là ba chiếc ghế tựa trên chất đầy quần áo; một cái tủ mở toang. Chắc cô
Bürstner đã đi khỏi trong lúc cô Montag đương tiếp chuyện với K. tại
phòng ăn; anh không sửng sốt lắm. Vì anh có trông chờ được gặp cô thiếu
nữ mấy đấu; đó chẳng qua là vì bất chấp, muốn thách thức cô Montag nên
anh mới có mưu toan này; anh chỉ khổ tâm hơn khi đóng cửa lại, nhìn sang
phòng ăn thấy cô Montag đương bình thản trò chuyện với đại úy Lanz; có
lẽ họ đứng đấy từ lúc K. mở cửa; họ làm ra vẻ không chú ý, thì thầm trò
chuyện và chỉ theo dõi những hành động của anh như người ta thường lơ
đãng nhìn chung quanh trong lúc chuyện trò. Song những cái nhìn ấy đè
nặng lên K. một cách ghê gớm, anh vội vã đi dọc theo tường hành lang trở
về phòng mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.