cũng không được yên. Chắc họ sợ nếu ngủ, tôi sẽ lại bị hôn mê và không
tỉnh lại được. Chỉ mới vừa nhắm mắt, cô y tá lại nhào đến giường tôi và tát
tát vào mặt tôi:
- Mayumi! Mayumi!
Có vẻ như họ cũng quý tôi, nhưng tôi phải nghĩ rằng họ chỉ làm theo lệnh
để rồi bắt tôi khai. Thoạt tiên, tôi chửi rủa họ vì điều này, tôi đòi họ để tôi
yên, nhưng rồi tôi vỡ ra rằng người y tá và nữ cảnh sát chỉ muốn cứu một
mạng người.
Giờ đây, tôi cảm thấy tiếc vì đã không có lời cám ơn họ vì thái độ dễ chịu
này. Tôi, một kẻ giết người hàng loạt, thực sự không đáng để được sống.
Nhưng họ không cho tôi chết và bây giờ, trong cuốn sách này, tôi chỉ có thể
nói lời tri ân họ.
Khi những giác quan của tôi bắt đầu trở lại làm việc bình thường, tôi cảm
thấy đau nhừ tử khắp cơ thể. Chủ yếu tôi đau bên đầu gối phải, cứ cử động
là đau ghê gớm. Miệng tôi đầy vết thương vì độc được, lưỡi tôi sưng vù
khiến tôi không thể nuốt được. Những cơn ác mộng cứ nối tiếp nhau. Tôi
mơ rằng gia đình tôi đi trên chuyến bay số 858. Tôi đặt bom trong khoang
để hành lý rồi la hét với gia đình tôi để họ xuống máy bay. Kim Song Ir -
khi ấy chỉ còn là một bộ xương, da thịt xanh lè đã rữa - cầm tay và kéo tôi
khỏi chiếc máy bay. Tôi muốn thoát khỏi tay ông, nhưng ông không thả tôi
ra. Tôi gào như một con rồ với gia đình tôi, nhưng dễ thấy là không ai hiểu
tôi muốn gì ở họ. Cuối giấc mơ, Kim tóm lấy tôi và quẳng tôi khỏi máy
bay. Tôi rơi tõm và la hét.
- Mayumi! - cô y tá lao đến để dỗ dành tôi. Nhưng nhiều giờ liền tôi chỉ
kêu khóc.
Một giấc mơ khác, tôi thấy mình trên một góc núi tuyết phủ. Gia đình tôi
tiến đến gần tôi, nhưng họ không để ý đến tôi, như thể tôi là một kẻ xa lạ,
mà lại đi ngang qua tôi với cái nhìn ác cảm hay thờ ơ. Nhưng em Bamso thì
ở lại sau, nó nắm tay tôi và chúng tôi bay lên trời; trên những đỉnh núi,
chúng tôi bay vút như lũ đại bàng. Rồi chúng tôi bắt đầu lượn quanh một
miệng núi lửa. Cười khẩy với tôi, Bamso thả tay tôi và tôi rơi rõm xuống
cõi hư vô. Tôi lại bừng tỉnh dậy và khóc nức nở.