VỤ ÁN KOREAN AIRLINES - Trang 119

thân nhiệt và mạch; các bác sĩ bắt tôi phải ăn và dùng thuốc.
Một bận, họ muốn lấy máu của tôi và chỉ thiếu chút nữa là tôi lên cơn thần
kinh. Ở Bắc Triều Tiên, người ta bảo rằng nếu bị bắt, tôi sẽ bị tiêm một loại
thuốc đặc biệt khiến tôi phải khai hết với những kẻ bắt giữ tôi. Người y tá
ngạc nhiên quá chừng vì thái độ của tôi, cô ta tìm cách trấn an tôi. Cuối
cùng, cô trói tay tôi lại và lấy máu tôi.
Khi ấy, tôi vỡ ra rằng không thể im lặng mãi được nữa. Tôi phải nói cho họ
một cái gì đó, bằng không, tôi sẽ bị giam cả đời ỏ đây, trong căn phòng
này! Tôi xin họ uống nước và báo cho họ hay rằng khuỷu tay tôi đau quá.
Cả cô y tá, cả mấy cảnh sát đang canh gác tôi đều hồi hộp và chỉ trong nháy
mắt, cả khu nhà đã biết rằng Maymui đã cung khai!
Hendersen và bà vợ - tôi không biết bà có nhiệm vụ gì, có lẽ sự hiện diện
của bà cũng chỉ nhằm mục đích cho tôi khai - chiều nào cũng qua chỗ tôi.
Họ mang quần áo và bánh nướng cho tôi, làm tất cả để tôi cảm thấy dễ chịu
hơn nữa. Họ trò chuyện về những đề tài thường nhật rồi đột ngột trở về vụ
nổ máy bay. Đa phần, tôi không trả lời hoặc tuyên bố rằng tôi chả biết gì cả.
Rốt cục, hai người mệt mỏi và viết vài câu hỏi bằng tiếng Trung để tôi trả
lời. Tôi đáp như sau.
Hỏi: Tên cô là gì?
Đáp: Pai Chui Hui
Hỏi: Dân tộc?
Đáp: Trung Quốc.
Hỏi: Cô sinh khi nào?
Đáp: Ngày 27 tháng Giêng 1964
Hỏi: Ở đâu?
Đáp: Thành phố Vuchang, tỉnh Heilung-kiang, Trung Quốc.
Hỏi: Địa chỉ gần đây nhất?
Đáp: 4-10-6 Shibaya, Đông Kinh, Nhật Bản.
Hỏi: Cha mẹ cô còn sống chứ?
Đáp: Không.
Hỏi: Tên anh chị em?
Đáp: Không có.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.