Shinichi, một người đàn ông Nhật đứng tuổi, rất quý tôi. Khi được nghe tôi
kẻ về đời mình, ông ấy bảo nếu theo ổng về Nhật, ông sẽ nhận tôi làm con
nuôi và cho tôi làm quản gia. Thời đó tôi sống rất khó nhọc, nên đây quả là
một cơ hội thực sự. Đằng nào cũng không thể trở về Trung Quốc, vì thế tôi
đã nhận lời ông.
Ở Đông Kinh, Shinichi có nhà ở quận Shinbujachu Ebishu. Ông ấy đặt cho
tôi cái tên Mayumi và quan tâm đến tôi như con đẻ, nhưng tôi không được
rời khỏi nhà. Ông cảnh báo là cảnh sát có thể bắt tôi vì tôi không có giấy
phép cư trú, bởi vậy không mấy khi tôi đặt chân ra đường. Shinichi hứa
hàng năm sẽ cho tôi đi châu Âu 2-3 lần, có thể đi cả Mỹ nữa. Vài tuần
trước đây chúng tôi qua châu Âu. Shinichi lo hộ chiếu và vé máy bay. Và
bây giờ tôi bị chết dở vì thế! Người duy nhất có thể xác nhận chuyện của
tôi thì đã chết và có vẻ như tôi phải bị trừng phạt vì một tội mà tôi đâu có
làm. Tôi sẽ bị đưa về Nam Hàn, ở đó người ta sẽ hành hạ tôi, rồi tử hình tôi
nữa! - Tôi bắt đầu khóc và thật lạ lùng là hai người phụ nữ cũng rơi nước
mắt. Camilla hỏi cô có thể giúp gì cho tôi, dường như quả thật cô ta lo rằng
tôi sẽ bị tử hình một cách vô cớ.
- Chui Hui! - lần đầu tiên, Camilla gọi tôi bằng tên thật -, cô phải đòi để
khỏi phải về Nam Hàn. Ở đấy người ta sẽ bắt cô phải khai, dù cô có tội hay
không.
- Tôi biết mà - tôi nức nở và trong thâm tâm, cảm thấy tội lỗi vì đã đánh lừa
họ. - Nhưng ở đây người ta không thả tôi đâu! - Và tôi nhận thấy rằng, dù
tôi không khai cái gì cho họ, nhưng vì tình người trong họ mà tôi vẫn trở
nên tốt lên.
Trước mắt, họ chấm dứt việc gạn hỏi và để tôi một mình với toán lính gác.
Tôi chìm vào giấc mộng chập chờn. Luôn bị những cơn ác mộng dày vò
nên tôi sợ nhỡ nói ra cái gì bằng tiếng Cao Ly. Đêm ấy, tôi mơ rằng tôi
đang ở trại huấn luyện Kesong và chuẩn bị để bơi hai cây số. Tôi bơi qua
hồ và Pak Chivon, người huấn luyện tôi, thì chèo thuyền ngay trước tôi. Tôi
bơi hết sức nhưng không tiến được lên trước, và bặt đầu chìm nghỉm. Nước
tràn vào miệng tôi, tôi vùng vẫy như điên và gào lên với Chivon. Anh ta
quay đầu lại, và tôi nhận ra đó là… bố tôi, chứ không phải Chivon! Ông thờ