VỤ ÁN KOREAN AIRLINES - Trang 133

Kim Huyn Hee

Vụ án Korean Airlines

Chương 13

Chiếc máy bay xóc mạnh khi tiếp đất. Khi nó giảm vận tốc, một điệp viên
đến chỗ tôi, tay cầm chiếc áo lông.
- Ngoài kia trời lạnh - anh ta nói. - Mặc vào đi cô.
Tôi được phép đứng dậy, người ta cởi chiếc còng trên tay tôi. Sau khi mặc
xong áo, tôi lại bị còng.
Máy bay dừng lại. Một cánh cửa được mở ra, không khí lạnh tràn vào. Sau
vùng đất Bahrein nhiệt đới, sự khác biệt thật lớn. Có một cái gì đó trong
bầu khí quyển khiến tôi liên tưởng đến Bình Nhưỡng, và trong một nháy
mắt tôi cứ ngỡ chúng tôi vừa hạ cánh xuống sân bay Sunan. Nhưng khi vừa
đến cửa, nhìn ra ngoài, không phải là Sunan rồi!
Kích thước của phi trường này thật là bề thế. Có hàng chục chiếc máy bay
xung quanh chúng tôi, cứ mỗi phút lại có bao máy bay cất và hạ cánh. Phi
trường hoành tráng không kém gì ở châu Âu!
Tôi liếc thấy một đám đông các ký giả chờ đợi phía dưới, tay cầm máy ảnh.
Một chiếc thang được lăn tới cửa ra. Tôi nhắm nghiền mắt, như thể nếu làm
vậy tôi có thể biến khỏi cái nơi khủng khiếp này.
Tôi được giải ra cầu thang. Đèn máy ảnh chớp lia lịa, nhóm phóng viên hồi
hộp thì thào với nhau.
- Cô gái này thật tuyệt! - ai đó kêu lên. - Người đẹp thế mà sao lại đi khủng
bố?
Các điệp viên đang đưa tôi ra dừng lại một chút để tốp phóng viên nhiếp
ảnh làm việc. Ai cũng hò hét bảo tôi nhìn về phía họ và tôi bối rối đến mức
lại òa khóc. Đây không phải lần đầu, khi tôi cảm thấy mình như một món
hàng đựng trong tủ kính.
- Ơ kìa, cô em, bình tĩnh nào! - một người khác kêu lên. - Đang ở Hán
Thành đấy nhá!
Cuối cùng, tôi được đẩy vào chiếc limousine và xe tôi phóng đi. Tôi đờ đẫn
ngồi, đầu cúi gằm, mắt nhắm nghiền, và không làm sao nín được khóc.
- Sao cô không nhìn ngó đó đây? - một điệp viên hỏi. - Cô không tò mò

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.